Mặc dù căn phòng nhỏ mà Thư Thu Vân mua là mà một căn phòng cũ, cũng không được trang hoàng lộng lẫy nhưng hai mẹ con cô đã có một gia đình nhỏ ổn định của riêng mình. Buổi tối ăn cơm xong, An Vu ôm Thư Thu Vân vừa xem TV vừa nói chuyện ở phòng khách.
Thư Thu Vân kể cho An Vu nghe những chuyện xảy ra hằng ngày trong xưởng, thông qua lời kể của mẹ An Vu phát hiện dường như mẹ đã thay đổi trong vô thức.
Bây giờ bà trở nên rất tự tin, cũng có những suy nghĩ của chính mình.
Công việc cùng với sự nghiệp thật sự có thể đem lại cảm giác thành tựu cho người khác, khiến con người ta càng trở nên độc lập hơn.
"Mẹ, mẹ thật sự rất giỏi!" An Vu ôm lấy bà, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào bả vai bà.
Lúc nhỏ cô vẫn luôn cảm thấy mẹ giống như một cô công chúa, có chút lười biếng và không hiểu sự đời, nhưng vì là một người mẹ nên bà đã trở nên mạnh mẽ hơn, sau khi bố qua đời bà không chút do dự đảm nhận trọng trách bảo vệ cô, dùng cơ thể gầy yếu xây cho cô một mái ấm ổn định.
Không phải bà không yêu bố cô, chỉ là trách nhiệm không cho phép bà yếu đuối, bà không thể chìm đắm trong quá khứ mãi được, thế nên cho dù đã từng hèn nhát rồi nhượng bộ, đã từng lựa chọn sai lầm khiến bản thân sinh vào vũng bùn và bị đánh đập dã man, nhưng bà vẫn kiên cường đứng lên, phủi sạch bụi bẩn tiếp tục tiến lên phía trước.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-mach-nha-co-kieu/276509/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.