Lúc Nhậm Kiều Kiều nhắc đến Lộ Tuyển với Minh Hạnh, đôi mắt của cô nàng rưng rưng như muốn bật khóc.
“Hồi học cấp ba, mình thích anh ấy chỉ vì anh ấy trông đẹp trai.”
“Anh ấy chê mình phiền phức, nói mặc kệ mình là mặc mình thật luôn. Trước đây mình hơi buồn một chút, nhưng khi mọi chuyện qua rồi, mình lại thấy cũng không có gì cả.”
Một cô gái có xuất thân như Nhậm Kiều Kiều, từ trước đến giờ luôn tuỳ ý làm bậy. Cô nàng có năng lực, có tự tin, mạnh dạn yêu, cũng mạnh dạn từ bỏ.
“Lúc đó mình còn nghĩ, trong lòng anh ấy chỉ biết học học học, sau này nhất định sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Minh Hạnh nghe cô nàng nói, sau đó gật đầu, “Ừm.”
Hồi cấp ba, Minh Hạnh và Lộ Tuyển học cùng một lớp, vì đến tìm cô nên Kiều Kiều mới quen biết Lộ Tuyển.
Thuở ấy, Lộ Tuyển là một tảng băng sống, ai làm gì cũng mặc kệ, chỉ biết học, học nữa, học mãi.
Nhậm Kiều Kiều lấy hai túi khoai tây cắt lát, cầm thêm hộp sữa chua, nói tiếp: “Nhưng ngày hôm đó, mình nói với anh ấy là mình sẽ không bao giờ để ý đến anh ấy nữa, anh ấy đã đứng chờ trước cửa nhà mình suốt đêm. Buổi sáng lúc mình đi ra, anh ấy đã cóng đến run người nhưng vẫn nói với mình là anh ấy sai rồi.”
Nửa tháng trước, vào buổi tối trái gió trở trời, nhiệt độ gần như âm độ ấy, Nhậm Kiều Kiều không ngờ một tên đầu gỗ như Lộ Tuyển lại thực sự đứng chờ suốt đêm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-ngot/1882476/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.