Mạnh Hành Du ở phòng lấy nước bình tĩnh mười phút, xây dựng tâm lý vững vàng rồi mới đi vào phòng học.
Đêm nay nhất định phải đi ngủ sớm một chút.
Ừ, không có bệnh tâm thần nào mà ngủ một giấc dậy thì chữa không khỏi, nếu có, thì cứ ngủ tiếp là được.
Trở lại phòng học thì Trì Nghiên đã không còn ở trong, sách trên bàn thậm chí còn chưa khép lại, chắc là vừa mới rời đi.
Mạnh Hành Du thở phào nhẹ nhõm một hơi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Miếng sandwich vẫn còn đặt trên bàn, Mạnh Hành Du không ăn cơm chiều, mà lúc này nếu đến nhà ăn thì chắc chắn vừa đúng giờ cao điểm, nếu là thường ngày có lẽ cô vẫn sẽ đi xuống chen lấn một chút nhưng hiện tại lại không có tâm tình, trong lòng như có gì nghẹn lại làm cô không được thoải mái.
Do dự một chút, cuối cùng Mạnh Hành Du bị chiếc bụng đói kêu vang đánh bại sự tự hỏi chưa đến 10 giây của mình.
Đầu tiên, một chiếc bánh sandwich cũng không thể đại biểu cho bất kỳ điều gì, lại cũng không phải là một món quà có giá trị.
Tiếp theo, không phải người kia đã nói là mua dư một cái mới cho cô ăn sao, vì cái gì phải mua dư một cái? Chính là cậu ta nghĩ mình có thể ăn hai cái nhưng kết quả là dạ dày quá nhỏ chỉ ăn được một cái, thế là một cái bị dư ra.
Cho nên bốn bỏ lên năm có thể xem đây là một món quà.
Thấy cô ở đây cho nên liền tặng quà cho cô, nếu cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-no-xoai-sau-rieng/1655795/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.