“JK là thương hiệu quần áo hàng đầu, tại sao tôi phải từ chối?”
Đường Ninh cười tủm tỉm nói một câu: “Chỉ là lần này cô ta đã tặng cho tôi tài nguyên tốt như vậy, thứ cô ta muốn cũng chắc chắn không đơn giản.”
“Anh sẽ cần thận đề phòng.” An Tử Hạo nói: “Em nhanh bắt kịp việc đổi múi giờ đi, cường độ công việc sau này sẽ rất lớn.”
Sau khi An Tử Hạo rời đi, Đường Ninh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, lẽ ra phải rất mệt nhưng đầu óc lại ngày càng thanh tỉnh.
Vì đây là sàn runway quốc tế nên hoàn toàn không giống những sàn diễn của thương hiệu nhỏ trước đây.
Nếu thực sự có thể đi mỏ màn của.JK, cô chắc chắn sẽ có thể nắm được càng nhiều tài nguyên quốc tế hơn.
Và giữa cô và Mặc Đình, dường như chỉ cách một bước này…
Hoặc có lẽ là tâm ý tương thông, điện thoại của Mặc Đình lại gọi tới, Đường Ninh cầm điện thoại, không khỏi bật cười: “Sao anh biết em đang nhớ tới anh?”
Thịnh Kinh lúc này đã là đêm, về đến cửa nhà không thấy bóng dáng quen thuộc, Mặc Đình đương nhiên nghĩ rằng, rõ ràng Đường Ninh không phải người ồn ào, nhưng… chỉ là cảm thấy trong nhà rất lạnh lẽo, thiếu cô, thật sự không quen…
“Bà Mặc, nếu em thật sự đi một tuần, thể xác và tinh thần của anh đều bị giày vò.
Giờ anh chỉ muốn thấy em, muốn ôm em, muốn hôn em.”
Ở một đất nước xa lạ, lại nằm trên chiếc giường hoàn toàn xa lạ, Đường Ninh mới tính là bị giày vò tra tấn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/2092160/chuong-1546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.