“Chuyện vắng mặt ở lễ trao giải Phi Thiên, anh đã xin giúp em rồi.” Mặc Đình giúp cô xử lý vết thương sau đó bỏ quần áo xuống: “Em không cần lo lắng cho tụi nhóc.”
*Vâng.” Đường Ninh gật đầu, nhưng ánh mắt cô không hề rời khỏi hai đứa trẻ.
“Chờ tới ngày em đóng máy, anh sẽ đến đón em, và còn có việc muốn nói với em.” Mặc Đình không định giấu chuyện này lâu hơn nữa với Đường Ninh.
“Em biết rồi…” Đường Ninh nặng nề gật đầu: “Yên tâm, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt…”
Sau khoảng thời gian đoàn tụ ngắn ngủi, Mặc Đình đưa hai đứa bé trở về Thịnh Kinh, Lục Triệt đang đợi ở trên xe, nếu không, chỉ với một minh Mặc Đình sao có thể đưa hai đứa nhỏ đi xa đến vậy.
Đường Ninh đã di chuyển cùng đoàn phim vào đêm hôm đó, nhưng trên đường đi trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng của ba cha con, khiến cô không tài nào tập trung vào kịch bản được.
“Chị Ninh, chị thật sự rất giỏi, diễn viên làm được điều này thật sự không dễ dàng gì. Tin em, ‘Người sống sót’ nhất định sẽ giúp chị giành được ảnh hậu.” Một diễn viên trong đoàn nhìn thấy Đường Ninh trầm mặc liền an ủi cô: “Diễn viên quả thực là có thể hưởng thụ tài nguyên tốt nhất, nhưng cũng không ít hy sinh, ví dụ như sự riêng tư, thời gian dành cho gia đình…”
“Cố chịu đựng một chút, hai tháng, sẽ trôi qua nhanh thôi…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/2093517/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.