Hoa Châu Du cười nói: "Ngọc Thành đã dặn chị trước rồi,nó nói hôm nay em chỉ được ăn cái này thôi không được ăn cái khác."
"Không được đâu?" Cao Thanh Thu không nói gì mà trợn to hai mắt, chẳng những bắt cô ăn cháo trắng, mà còn cả ngày đều chỉ có có cái này?
Hoa Châu Du cười nói: " Nó cũng là quan tâm em thôi. Bụng dạ em đang kém, đợi mấy hôm nữa khỏe lại rồi thì muốn ăn cái gì cũng được."
Ở trong nhà này, chỉ cần là chuyện liên quan đến Cao Thanh Thu thì đều do Hoa Ngọc Thành định đoạt.
Cho nên, Cao Thanh Thu không có năng lực phản kháng.
Chỉ cần Hoa Ngọc Thành lên tiếng, cả nhà đều nghe anh, việc cô có thể làm chỉ có là ngoan ngoãn tuân lệnh.
Buổi sáng húp cháo, buổi trưa cũng húp cháo, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, cảm giác trong bụng chỉ toàn là nước, không có sức mà động tay động chân.
Kỷ Minh Viễn tới kiểm tra phòng, thấy cô ỉu xìu, cười nói: " Sao lại nhìn như cây héo thế? Ai chọc giận cô à?"
Người phụ nữ của Hoa Ngọc Thành mà cũng có người dám động vào sao?
Cao Thanh Thu ủ rũ nói: "Tôi đói."
"..." Kỷ Minh Viễn nhìn thấy bên cạnh rõ ràng có cháo, quay sang bảo " Ăn tạm cháo đi cho đỡ đói."
Bây giờ Cao Thanh Thu chỉ cần nhìn thấy cháo là đã chán ngấy đến tận cổ, sao mọi người lại có thể cho một con hàng ham ăn ăn mỗi cháo thôi chứ? Làm sao cô có thể sống nổi đây?
" Ăn rồi nhưng vẫn đói."
"Bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-nhanh-chong/2094771/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.