Nhưng anh biết, bản thân mình rất tệ.
Rõ ràng là cầu nhân đắc nhân, nhưng anh cảm thấy lồng n.g.ự.c vốn đã trống rỗng của mình như bị gió lạnh trên đỉnh núi tuyết thổi vào, lạnh đến mức anh run rẩy.
Anh cứ đứng dựa vào tường hành lang như vậy, không nhúc nhích, giữ vẻ mặt có chút cứng ngắc, như thể mình là tường đồng vách sắt, không thể bị tổn thương.
“Thần Lẫm!” Giáo sư Ngô lại gọi một tiếng, thúc giục: “Mau qua đây.”
Có người phía sau đẩy Giang Thần Lẫm một cái, anh cuối cùng cũng hoàn hồn, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh bề ngoài, bước qua.
“Giáo sư Ngô, có chuyện gì vậy?” Anh nghe thấy giọng mình khô khốc.
Giáo sư Ngô hoàn toàn không nhận ra điều gì, mỉm cười nhiệt tình nói: “Đây là tổng giám đốc Tô của Tô thị, đây là tổng giám đốc Bùi của Bùi Nghiên Khoa Kỹ, chắc cậu đã từng nghe qua rồi chứ? Hôm nay cậu đến muộn, về nhà nhớ xem lại, hai vị tiền bối đều giảng rất sâu sắc dễ hiểu, ví dụ kinh điển khiến người ta suy ngẫm.”
Nói xong, ông lại giới thiệu với Tô Chấn và Bùi Cảnh Ngạn: “Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Bùi, đây là đại diện sinh viên khoa tài chính của chúng tôi, Giang Thần Lẫm, Tiểu Giang bình thường rất chăm chỉ, cũng là một hậu bối không tồi, sau này nếu có đến công ty của hai vị, xin hãy giúp đỡ chỉ bảo cậu ấy nhiều hơn.”
Tô Chấn và Bùi Cảnh Ngạn nghe vậy, khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Nhưng sự đồng ý của hai người, rơi vào mắt Giang Thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-anh-trai-cua-chong-hut/2584416/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.