Từ nhỏ, vì Bùi Cảnh Ngạn lớn hơn anh năm tuổi nên luôn đứng trước mặt anh, giống như một ngọn núi không thể vượt qua.
Trong mấy lần tiệc gia đình của Văn gia, ngoài sáng trong tối đều lo lắng thay cho anh, nói Bùi Cảnh Ngạn sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ vào công ty của hai nhà Giang Bùi, nhưng Bùi Cảnh Ngạn lại không cần gì cả, trực tiếp bắt đầu từ con số không, thành lập công ty của riêng mình.
Anh thi đậu đại học, Bùi Cảnh Ngạn khởi nghiệp thành công, dần dần đứng vững gót chân.
Công ty niêm yết, dẫn đầu ngành.
Ngay cả bây giờ, Bùi Cảnh Ngạn đang trả lời phỏng vấn bên trong, còn anh chỉ có thể phát biểu với tư cách là đại diện sinh viên.
Giang Thần Lẫm hít sâu một hơi, đi về phía cửa.
Sinh viên hơi đông, may mà anh cao lớn, vượt qua rất nhiều người, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Thanh Nhiễm bên cạnh bục giảng.
Một tuần không gặp, cô vẫn giống như trong ký ức của anh, cũng là dáng vẻ anh đã thấy rất nhiều lần khi cô chụp ảnh.
Cầm máy quay, nghiêm túc và tập trung.
Giữa họ chỉ cách nhau mười mấy mét, nhưng Giang Thần Lẫm biết, đó là ranh giới của một mạng người.
Không thể vượt qua.
Đáy mắt anh dần dần nhuốm màu đêm đen đặc, cứ nhìn Tô Thanh Nhiễm như vậy, hoàn toàn không thể rời mắt.
Trên bục, Bùi Cảnh Ngạn không biết đã nói gì, một vị khách mời khác nhiệt tình đáp lại, bầu không khí đột nhiên trở nên sôi nổi.
Cũng vào lúc này, Giang Thần Lẫm mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-anh-trai-cua-chong-hut/2584420/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.