Sau khi gọi xong, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng hồi lâu. Chỉ còn lại âm thanh thông báo WeChat không ngừng nhảy ra trên điện thoại.
Nguyễn Du cuối cùng cũng có phản ứng, cô muốn quay đầu, ánh mắt lơ đễnh nhìn đi nơi khác, định đứng lên.
“Đi đâu?” – Giọng Đoàn Lâm khàn khàn, trán vẫn chạm vào cô.
“...Lên giường.”
Giọng cô chậm hơn bình thường, nhưng ngữ điệu rất chắc chắn: “Em muốn đào một cái ổ chăn, tự chôn mình vào đó.”
Đoàn Lâm bình tĩnh: “Anh đi cùng em?”
Nguyễn Du: “……”
“Không phải, anh đừng lợi dụng lúc em hơi say mà nói mấy lời này.” Tai cô đỏ bừng, vừa lúng túng vừa ấp úng: “Thực ra em vẫn nhớ hết, sáng mai dậy chắc chắn không quên được đâu, lúc đó em… không đúng, chắc chắn em sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất!”
Đoàn Lâm vẫn giữ tay trên má cô, khẽ đáp lại, ánh mắt dừng ở vành tai mỏng manh như có lông tơ của cô dưới ánh đèn, quai hàm anh thoáng siết lại. Anh hơi nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên tai cô.
Nguyễn Du ngẩn ra, cả người cứng đờ.
Cô cảm nhận được nụ hôn của anh từ vành tai lan xuống dái tai, dòng khí ấm áp mơn trớn qua, giây tiếp theo, dái tai nóng bừng bị anh ngậm lấy, nhẹ nhàng mút hôn.
Cảm giác mềm mại, nóng bỏng, mang theo chút tê dại.
Trong đầu cô như diễn ra vụ nổ lớn, tua chậm gấp mười lần.
“…Đợi đã.” Sau khi đầu óc cô quay một vòng qua dải ngân hà, cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Em nhớ ra rồi.”
“Nhớ ra gì?” – Giọng Đoàn Lâm vang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-thu-cua-idol/1745955/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.