🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tổ đạo diễn nhìn nhau, trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc và bất ngờ, vừa bực mình vừa buồn cười.

Trong phòng điều khiển, màn hình chính vừa nãy đang chiếu cảnh Đảng Tuyết, tổ đạo diễn lại bận rộn chỉ đạo đội đạo cụ b.ắ.n pháo hoa, chẳng ai ngờ rằng Nguyễn Du lại "chơi chiêu" vào phút cuối! Đúng là không thể lơ là cô ấy!

Một phút sau, thiết bị nhắc nhở vang lên lần nữa:

Chúc mừng, đã hoàn thành nhiệm vụ 1, cứu toàn bộ giáo viên và học sinh.

Chúc mừng, đã hoàn thành nhiệm vụ 2, tìm kiếm bom.

Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc!

Tất cả mọi người tại hiện trường vỡ òa trong tiếng hoan hô và reo hò!

Hằng Hằng phấn khích lao về phía Nguyễn Du. Cô cũng vui vẻ ôm lấy cậu bé, sau đó quay sang ôm Đảng Tuyết, lần lượt đập tay ăn mừng với các thành viên còn lại. Vừa quay đầu lại, tổ đạo diễn đã đứng đó.

Cả nhóm đạo diễn lần lượt chúc mừng các thí sinh. Đến lượt Nguyễn Du, tất cả đều đồng loạt giơ ngón cái: "Ngầu thật." 

Trong phòng livestream, số lượng khán giả trực tuyến đạt đỉnh điểm. Bình luận tràn ngập màn hình.

Tôi vừa khóc xong, lại bị Nguyễn Du chọc cười ngay được. Thông minh quá đi!!

Aaaaa, tôi không nỡ rời chương trình này tí nào!

Chúc mừng chương trình kết thúc! Mọi người đều tuyệt vời quá!

Tôi thật sự đã khóc, mọi người giờ phải tự cố gắng nhé!

Nguyễn Du, cho tôi thêm màn diễn xuất sắc nữa điii!!!

Vào lúc cuối chương trình, toàn bộ nhân viên hậu trường và các thí sinh tập trung trên sân trường. Tổng đạo diễn Vương Lộ bước ra cười và phát biểu cảm nghĩ khi chương trình kết thúc:

"Tối nay, tập cuối cùng của "Hý Du Kí" mùa thứ năm đã khép lại thành công tại Vân Nam. Suốt chặng đường, tỷ lệ người xem và phản hồi đều vượt xa mong đợi của chúng tôi. Khi mới bắt đầu ý tưởng thực hiện chương trình này, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được nhiều bất ngờ đến vậy."

Sau đó, ông khen ngợi các khách mời và khán giả. Mắt Vương Lộ hơi đỏ lên. Bình luận cũng đồng loạt gửi lời chúc mừng kết thúc, cuối cùng tổ đạo diễn, thí sinh và nhân viên đồng loạt cúi chào thật sâu trước ống kính.

"Chúng tôi đã hoàn thành, cảm ơn mọi người!"

Đến tám giờ bốn mươi tối, tập cuối của "Hý Du Kí" đã hoàn tất quay tại Vân Nam.

Livestream kết thúc.

Tối hôm đó, các khách mời không ai vội vã rời đi.

Nguyễn Du cùng tổ đạo diễn đến một nhà hàng Vân Nam ăn mừng. Trong sảnh lớn, cô tình cờ gặp một nhóm khán giả của chương trình, chụp ảnh chung với họ. Không lâu sau, bức ảnh do khán giả đăng lên Weibo nhanh chóng lên hot search, tạo thêm sức hút cho tập cuối.

Tiệc mừng kết thúc, mọi người trở về khách sạn nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, ai nấy đều tạm biệt để rời đi.

Nguyễn Du nói lời chia tay với mọi người: "Tạm biệt nhé, có cơ hội chúng ta lại gặp nhau." 

Hằng Hằng luyến tiếc, giọng ngọt ngào: "Chị ơi, sau này vẫn chơi với tụi em nhé!" 

"Chắc chắn rồi." Cô nở nụ cười rạng rỡ.

Buổi chiều, vừa hạ cánh ở sân bay thủ đô, Nguyễn Du đã nhận được điện thoại của An Trác Tây, không kịp nghỉ ngơi liền quay lại công ty.

Trên xe, cô đang lướt Weibo thì ứng dụng theo dõi idol bất ngờ hiện thông báo:

Bảo bối của bạn - Kỷ Lâm Hạo, vừa đăng weibo

Idol cũng đang lướt Weibo! Tính ra thì họ vừa “gặp nhau” luôn rồi!

Bảo bối của bạn - Kỷ Lâm Hạo, đã like bài viết của @Nguyễn Du.

Cái gì cơ?!!

Cô ngớ người ra một giây, rồi lập tức ngồi thẳng dậy.

Lâm Thanh nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cô: "Sao vậy?" 

Nguyễn Du đăng nhập vào tài khoản fan nhỏ của mình, thấy Kỷ Lâm Hạo vừa like bài đăng trên tài khoản chính của cô – bài cảm nghĩ về tập cuối của "Hý Du Kí" mà cô đăng tối qua.

Bài đăng đó đã lên hot search. Những khách mời từng tham gia chương trình gần như đều đã bình luận hoặc like bài viết của cô, nhưng việc Kỷ Lâm Hạo like lại mang ý nghĩa khác hẳn. Đó là idol của cô cơ mà!

Người ngồi cạnh, Lâm Thanh, với vẻ mặt "lại nữa rồi," nhìn cô ôm điện thoại mà kêu "chụt" một tiếng rõ to.

Hôm nay được idol like bài viết, hạnh phúc quá đi!

.

Tại văn phòng cấp cao của Thương Ảnh, An Trác Tây đưa cho Nguyễn Du một tập kịch bản: "Bốn kịch bản này đều đã được lọc qua. Có hai phim tình cảm hài hước, một bộ chủ đề công sở, đều là vai nữ chính. Còn lại là một bộ phim hài với vai nữ thứ hai. Em dành vài ngày xem qua và chọn một bộ nhé"

Cô ngạc nhiên: “Nhiều vậy sao?”

“Bốn kịch bản sao gọi là nhiều? Với độ hot của em hiện tại, những kịch bản muốn mời em còn nhiều hơn thế nữa, nhưng đa phần đều là thể loại hài kịch.”

An Trác Tây quen thuộc với quy tắc dùng lưu lượng để đổi lấy tài nguyên trong giới, liền phân tích: “Hiện giờ em nhờ sức nóng từ chương trình tạp kỹ mà nổi lên là điều tốt, nhưng không có tác phẩm nào đủ tầm thì cũng khó đứng vững. Em nhìn xem, mấy năm qua, lưu lượng nổi lên từng lớp từng lớp, nhưng có mấy người thật sự trường tồn? Cùng lắm chỉ có Đoàn Lâm.”

Còn có Kỷ Lâm Hạo nữa chứ! Trong lòng Nguyễn Du không cam lòng, lặng lẽ hét một câu.

An Trác Tây tiếp lời: “Đúng rồi, hai ngày nay Kỷ Lâm Hạo có liên lạc với em không?”

“Hả?” Nguyễn Du đờ người.

“Tối qua đội ngũ của Kỷ Lâm Hạo có liên hệ với chị, nói rằng họ đang tìm nữ chính cho MV bài hát chủ đề album mới, muốn mời em.” An Trác Tây đưa qua một tập tài liệu, “Hợp đồng họ đã gửi qua rồi, nhận hay không thì tùy em quyết định.”

“... Cái gì???”

Nhìn vào hợp đồng, Nguyễn Du hoàn toàn ngơ ngác.

Kỷ Lâm Hạo muốn mời cô đóng MV cho album mới?!!

An Trác Tây bật cười: “Ngạc nhiên gì chứ? Đừng đánh giá thấp độ hot của mình, hiện giờ em là gương mặt được săn đón đấy.”

Trong lòng Nguyễn Du không chỉ ngạc nhiên, mà cảm giác sắp khóc đến nơi.

Cô cảm thấy tay mình khẽ run lên, ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh gật đầu: “Hợp đồng này em nhận.”

“Được rồi. Trong hợp đồng ghi lịch quay vào ngày 15 tháng sau, kéo dài ba ngày, phải ra nước ngoài, đến Anh Quốc.”

“Dạ, được.”

An Trác Tây nói tiếp: “Dạo này em cứ xem qua mấy kịch bản chị đưa, chọn lấy một cái. Quay xong MV trở về là vừa kịp vào đoàn phim… À đúng rồi, lần trước em bảo đạo diễn Khổng có liên hệ với em, thời gian thử vai là tuần sau đúng không?”

Nguyễn Du lúc này mới hoàn hồn, gật đầu: “Đúng rồi, thứ hai tuần sau.”

Đầu tháng này, tại bữa tiệc mừng công ra mắt phim Thành Danh Vô Vọng, đạo diễn Khổng Minh Khôn bất ngờ mời cô thử vai cho bộ phim mới. Khi đó ông đã xin email của cô, hôm sau liền gửi qua bản mô tả vai diễn và các đoạn thử vai.

Nghe được chuyện này, An Trác Tây ngạc nhiên đến mức không tin nổi.

Trong giới ai mà không biết Khổng Minh Khôn. Vị đạo diễn này năm nay chỉ mới 45 tuổi nhưng đã có những thành tựu mà nhiều đạo diễn đến già cũng chưa chắc đạt được. Năm đó ông nổi lên với bộ phim đề tài nhỏ lẻ 'Gọi Tên', lọt vào các liên hoan phim Cannes và Berlin, rồi sau đó nhờ doanh thu phòng vé mà vững chân vào câu lạc bộ đạo diễn có doanh thu hàng chục tỷ. Phim nghệ thuật mà bán vé tốt, trong giới mấy ai làm được?

Khổng Minh Khôn nổi tiếng là chọn diễn viên dựa vào kỹ năng diễn xuất chứ không phải danh tiếng. Diễn xuất không đủ tốt, dù có nổi tiếng cỡ nào cũng không mời. Nhưng ông có một điểm đặc biệt: thích dùng diễn viên mới. Năm đó Đoàn Lâm cũng do ông một tay nâng đỡ.

Nghĩ lại, An Trác Tây cũng thấy việc ông tìm đến Nguyễn Du không phải là không hợp lý.

Lần này Nguyễn Du đang nổi tiếng, chắc hẳn ông đã thấy cô ở đâu đó và cảm thấy mới mẻ.

Nhưng đây cũng chỉ là một cơ hội thử vai.

“Phim của đạo diễn Khổng, dù chỉ được một vai phụ cũng đã là điều đáng mừng, nhưng chúng ta không thể đặt hết lịch trình vào ông ấy. Em vẫn phải xem mấy kịch bản chị đưa.”

An Trác Tây nói thẳng: “Hãy chuẩn bị thử vai thật tốt, nhưng cũng cần hạ thấp kỳ vọng. Cố lên.”

.

Trong vài ngày tiếp theo, ngoài việc ra ngoài ghi hình hai chương trình, thời gian còn lại Nguyễn Du chỉ ở căn hộ đọc kịch bản.

Những kịch bản mà các đoàn phim chủ động mời đều là bản đầy đủ. Ba bộ phim truyền hình và một bộ phim điện ảnh, chồng lên thành một đống dày cộp, khiến cô đọc tiến triển rất chậm.

Đang định đi rót một cốc nước để nghỉ ngơi, điện thoại cô reo lên, là một số lạ.

Nhấc máy, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp truyền đến:

“Nguyễn Du, tôi là Kỷ Lâm Hạo.”

“... À chào anh.” Nguyễn Du đứng bật dậy như quân nhân, mắt sáng bừng: “Sao anh lại…”

Kỷ Lâm Hạo bật cười: “Lần trước tôi xin đạo diễn Vương số WeChat của cô, ông ấy tiện thể cho luôn số điện thoại. Gọi thế này có làm phiền cô không?”

“Không phiền, không phiền chút nào!”

Nguyễn Du hạnh phúc đến mức muốn bay lên trời.

Thật ra, lần trước khi quay 'Nghề Nghiệp Ngụy Trang', Kỷ Lâm Hạo cũng từng gọi điện cho cô. Nhưng lúc đó cô dùng điện thoại của chương trình, không lưu lại số, sau này hối hận muốn chết.

“Tôi nghe quản lý nói cô đã đồng ý tham gia quay MV rồi.” Kỷ Lâm Hạo giải thích, “Lúc trước tôi sợ nếu hỏi trực tiếp cô sẽ ngại từ chối, nên không tìm cô riêng.”

Nguyễn Du vội nói: “Tôi sao có thể—ý tôi là, chắc chắn có rất nhiều người muốn được xuất hiện trong MV của anh, tôi rất vui vì được chọn.”

Giọng nói của cô rõ ràng mang theo sự vui vẻ, tràn đầy sức sống.

Kỷ Lâm Hạo dừng lại một chút, khóe miệng khẽ cong lên, tiếp tục giải thích sơ lược về nội dung album mới.

“Bài hát chủ đề album tiếp theo của tôi tên là 'Không Nghe', lát nữa tôi sẽ gửi bản demo cho cô, cô nghe thử nhé.”

Nguyễn Du liên tục gật đầu, cái gì mà không nghe, đưa tôi nghe hết!

Kỷ Lâm Hạo tiếp tục: “Trong nội dung MV, nữ chính là một bệnh nhân trầm cảm. Cô ấy đã chọn kết thúc cuộc đời mình vào ngày trước lễ đính hôn với nam chính. Lần này địa điểm quay sẽ ở Anh Quốc, tôi sẽ gửi toàn bộ chi tiết cụ thể cho cô.”

Đính… gì cơ???

Trong đầu Nguyễn Du chỉ còn vang lên câu “lễ đính hôn” mà Kỷ Lâm Hạo vừa nói, hạnh phúc đến mức trong lòng cô như đang đánh trống.

Sau khi nói rõ về lịch trình quay, Kỷ Lâm Hạo cười khẽ: “Vậy nhé, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Cô cố giữ bình tĩnh: “Vâng, nhất định hợp tác vui vẻ.”

Cúp máy, Nguyễn Du lao lên giường, lăn lộn đ.ấ.m chân múa tay trong sự phấn khích.

Còn niềm hạnh phúc nào hơn việc được idol follow trên Weibo, kết bạn WeChat và gọi điện trực tiếp cho mình không?

Có đấy! Được làm nữ chính trong MV ca khúc mới của idol!!

Mẹ ơi, cô còn đủ năng lượng để đọc thêm mười kịch bản nữa!

Hai ngày sau, Lâm Thanh đến tận nơi để đón Nguyễn Du đi thử vai.

Địa điểm thử vai không phải ở trường quay, mà ở chính nhà riêng của đạo diễn Khổng Minh Khôn, nằm trong một khu biệt thự ngoại ô Bắc Kinh.

Đến nơi, chính Khổng Minh Khôn đích thân ra đón hai người.

Lúc này, ông trông hoàn toàn khác với vẻ bệ vệ trong bộ vest tại tiệc mừng công. Tóc tai bù xù, mặc đồ ở nhà với quần lửng, đi đôi dép lê, trông cực kỳ mệt mỏi.

Sau khi chào hỏi, Khổng Minh Côn dẫn Nguyễn Du vào trong biệt thự. Tầng một của ngôi nhà có thiết kế mở, gần như bốn mặt đều là cửa sổ lớn sát đất. Ánh mặt trời chiếu vào bộ sofa xám, trên sàn nhà vương vãi những tờ kịch bản bị vứt bỏ.

“Ngồi đi, cứ tự nhiên.” Khổng Minh Khôn không có vẻ gì là một đạo diễn lớn, còn tự tay rót nước cho họ, “Dạo gần đây tôi bận đi khảo sát cảnh quay, sáng nay mới về nước. Nhà cửa chưa kịp dọn dẹp, đừng chê bừa bộn.”

Lâm Thanh luống cuống: “Không bừa bộn đâu ạ, ngài khách sáo quá rồi. Tôi sẽ ra ngoài chờ.”

Khổng Minh Khôn ngồi xuống sofa trước một cửa sổ kính sát đất. Phía trước ông là một khoảng không rộng rãi, ở giữa có đặt một chiếc ghế gỗ, bên cạnh có hai máy quay được dựng sẵn.

Nguyễn Du đoán, lát nữa mình sẽ phải ngồi trên chiếc ghế gỗ đó để thử vai.

Hôm đó, Khổng Minh Khôn chỉ gửi cho cô một bản tóm tắt nhân vật và vài phân đoạn ngắn. Cô biết mình sẽ thử vai một nhân vật khuyết tật không thể đứng lên được, tên là Nghi Thư.

Nghi Thư từng là một nghệ sĩ múa ba-lê, sống trong nhung lụa và vô lo vô nghĩ. Nhưng trong một chuyến du lịch, cô gặp tai nạn nghiêm trọng đến mức phải cắt cụt chân. Từ đó, phần đời còn lại của cô chỉ có thể gắn bó với chiếc xe lăn.

Thông tin nền chỉ có vậy.

Còn đoạn thử vai thì lại càng ngắn ngủi. Nguyễn Du đã in ra, tất cả chỉ vỏn vẹn hai trang giấy.

Sau khi Lâm Thanh rời đi, Khổng Minh Khôn bật máy quay, quả nhiên bảo Nguyễn Du ngồi xuống ghế gỗ. Ông cầm trong tay kịch bản phân đoạn cần thử, trầm ngâm nhìn qua một lượt rồi chỉ vào một đoạn: “Thử đoạn này đi, cảnh Nghi Thư định tự tử nhưng bị ngăn lại.”

“Vâng.” Nguyễn Du gật đầu.

Hiện giờ cô căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng.

Đoạn này miêu tả việc Nghi Thư vừa bị cắt cụt chân không lâu, cô sụp đổ trong phòng ngủ. Trong cơn tuyệt vọng, cô nhìn thấy chiếc kéo đặt trên kệ. Cô định tự tử, cố gắng đứng dậy với lấy chiếc kéo, nhưng lại gây ra tiếng động khiến người khác xông vào ngăn cản.

Khổng Minh Khôn cho cô một phút để chuẩn bị.

Đoạn này chỉ có vài câu thoại, cô đã thuộc làu từ lâu.

“Bắt đầu đi.” Ông ra hiệu.

Lòng bàn tay Nguyễn Du bám vào tay ghế đã ướt đẫm mồ hôi, đầu óc trống rỗng, không thể nhớ được chút kỹ thuật diễn xuất nào mà trước đây Chung Húc Hải và Quan Bảo Niên từng dạy cô.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi suy nghĩ: Một người vốn dĩ đang sống vô lo vô nghĩ, bỗng một ngày nhận được hung tin, tương lai gần như bị chặt đứt hoàn toàn. Lúc định tự tử, họ đang nghĩ gì?

Khổng Minh Khôn không trực tiếp nhìn Nguyễn Du, ông quen nhìn vào màn hình. Lúc này, ông đang chăm chú quan sát hình ảnh trong màn hình giám sát.

Trên màn hình, sau một thoáng ngơ ngác, Nguyễn Du động đậy.

Ánh mắt cô quét qua xung quanh, đột nhiên dừng lại ở hướng cửa sổ sát đất. Cơ hàm khẽ căng, ánh mắt mờ mịt cuối cùng cũng có tiêu điểm.

Khổng Minh Khôn chăm chú quan sát từng chi tiết: cô nắm vào tay ghế, cố gắng đứng dậy, cánh tay run rẩy. Giống như tất cả các diễn viên nữ đến thử vai, cô cố vươn tay để với chiếc kéo.

Động tác chật vật, vất vả, cuối cùng kiệt sức ngã người tựa vào lưng ghế. Đúng lúc đó, âm thanh cửa bị mở bất ngờ vang lên, khiến cô giật mình.

“Cút——”

Giọng nói vừa cất lên, đã nghẹn ngào như sắp khóc.

Cô giận dữ, mang theo hận thù, vừa sợ người khác nhìn thấy, vừa ghét bỏ chính mình. Khổng Minh Khôn ngồi thẳng dậy, chú ý đến một chi tiết thú vị —— khi có người xông vào, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Du không phải là quay đầu nhìn, mà là một động tác tự vệ rõ ràng: nửa thân trên hơi co lại, che đi đôi chân của mình.

Nguyễn Du hoàn toàn sụp đổ, cố gắng xoay xe lăn để chạy trốn đến một nơi không có ai.

Nhưng không thể. Cuối cùng, chỉ còn tuyệt vọng.

“Buông tha cho tôi đi, buông tha cho tôi, cũng là để anh yên lòng.” Cô không nhìn người bước vào, ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ sát đất, là đang nhìn chiếc kéo, khóc không thành tiếng. “Tôi sẽ c.h.ế.t thôi, anh để tôi chết… Tôi muốn chết.”

Trong màn hình, khuôn mặt cô bị ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, lông mi ướt đẫm như những cánh bướm vàng, mỏng manh mà đẹp đẽ.

Khổng Minh Khôn nhíu mày nhìn màn hình, từ nét mặt của Nguyễn Du, ông thấy được sự tuyệt vọng, nhưng đồng thời cũng là sự không cam lòng. Từng chữ từng chữ bướng bỉnh được ép ra khỏi miệng:

“Tôi như thế này, còn có thể sống sao?”

Cô không muốn chết.

Khổng Minh Khôn cuối cùng cũng hô dừng.

Ngay khi dừng lại, toàn thân Nguyễn Du như buông lỏng, cô cảm thấy mình sắp khóc mù mắt vì ánh nắng chiếu thẳng, vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc nhân vật, nhịp tim đập mạnh đến mức tai cô ù cả đi.

“Cảm ơn đạo diễn đã cho tôi cơ hội thử vai.” Cô đứng lên cúi chào.

Khổng Minh Khôn không nhận xét, mà hỏi: “Trong đoạn này, câu thoại cuối cùng vốn là ‘không thể sống được’, nhưng vừa rồi cô đã sửa thành ‘còn có thể sống sao’. Vì sao?”

Vtrả lời: “Bởi vì… tôi cảm thấy, trong tiềm thức, tôi vẫn hy vọng có ai đó nói với mình rằng tôi có thể sống.”

Khổng Minh Khôn: “Cô nghĩ Nghi Thư thực ra không muốn chết?”

Sau một thoáng do dự, Nguyễn Du gật đầu.

Khổng Minh Khôn từ từ giãn đôi mày đang nhíu lại, tỏ vẻ rất hứng thú: “Tôi nhớ là bản miêu tả nhân vật tôi gửi cô chỉ có mấy dòng, sao cô lại có cách hiểu như vậy về nhân vật này?”

“Thực ra… tôi cũng không phải đang hiểu cô ấy.” Nguyễn Du thành thật trả lời. “Tôi chỉ nghĩ, nếu có một ngày mình bị đẩy khỏi quỹ đạo cuộc sống ban đầu, rơi vào bi kịch, thì có lẽ tôi cũng không lập tức nghĩ đến cái chết. Cho dù bị số phận định đoạt, tôi cũng sẽ cố gắng đến giây cuối cùng.”

Vì vậy, những phản ứng đó không phải của Nghi Thư, mà là của chính cô.

Nghe xong, Khổng Minh Khôn nhìn cô: “Cô biết đấy, một số đạo diễn rất kiêng kỵ việc diễn viên tự ý thay đổi lời thoại trong kịch bản.”

Nguyễn Du nghe thế thì nghĩ mình xong đời rồi, vội vàng cúi gập người xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

“Nhưng tôi không phải loại đạo diễn đó.” Khổng Minh Khôn không nói thêm gì nữa: “Thử vai kết thúc rồi, nếu có kết quả tôi sẽ báo cho cô.”

Nguyễn Du gật đầu đồng ý, lễ phép cảm ơn rồi rời đi.

Trong xe, Lâm Thanh đã chờ sẵn với tâm trạng thấp thỏm. Thấy cô bước vào, vội hỏi: “Sao rồi?”

Nguyễn Du ngay lập tức thở dài, thất thần: “Tiêu rồi.”

Trong biệt thự, Khổng Minh Khôn lưu lại đoạn hình ảnh vừa quay, gọi điện cho Đoàn Lâm.

“Người diễn viên cậu chỉ cho tôi lần trước, chính là Nguyễn Du. Tôi đã thử vai cô ấy rồi.” Khổng Minh Khôn nhận xét một cách khách quan: “Diễn xuất còn khá non nớt, kỹ năng thoại cũng cần rèn luyện thêm.”

Đoàn Lâm bình tĩnh đáp lời.

Anh không giải thích thay cho Nguyễn Du, chỉ hỏi: “Có phù hợp không?”

Khổng Minh Khôn bật cười: “Rất phù hợp. Cô ấy có một sự kiên cường hiếm thấy.”

Lúc trước ông nghĩ rằng việc Đoàn Lâm đề cử Nguyễn Du có lẽ chỉ là thuận miệng nhắc đến, hoặc bị ai đó nhờ cậy. Nhưng trong buổi thử vai vừa rồi, ông lại phát hiện diễn xuất của Nguyễn Du vượt xa mong đợi của mình.

Thử qua nhiều nữ diễn viên, mỗi người đều có cách diễn khác nhau khi tái hiện cảnh Nghi Thư muốn tự sát. Có người thì kích động dữ dội, có người thì bùng nổ trong im lặng, cũng có người thể hiện cảm xúc từng tầng lớp. Nhưng không ngoại lệ, cảm xúc cuối cùng là tuyệt vọng và đau khổ.

Nghi Thư của Nguyễn Du thì không.

[Xiaosi]

Mà trong kịch bản của Khổng Minh Khôn, Nghi Thư cũng không phải như vậy.

Trong Nguyễn Du, ông nhìn thấy hy vọng trong sự giằng xé, nhìn thấy mâu thuẫn.

Khổng Minh Khôn không cần một diễn viên diễn xuất tinh tế. Ông cần một Nghi Thư có linh hồn phù hợp.

“Diễn xuất còn non không phải là điều xấu, dấu vết biểu diễn ít, dễ dàng để trau dồi hơn.” Khổng Minh Khôn rất hài lòng. “Tôi đã đến Pháp khảo sát rồi, phim này phải đợi đến tháng 10 mới bấm máy. Còn hai tháng, đành nhờ cậu tranh thủ thời gian tập luyện với cô ấy. Phần lời thoại của cô ấy, phải luyện thêm.”

Đoàn Lâm điềm đạm đáp lại một tiếng.

Giọng trầm ổn, nghe như tâm trạng khá tốt.

Khổng Minh Khôn là người cực kỳ nhạy cảm, lập tức nhận ra chút ý tứ trong đó. Ông trêu ghẹo: “Phân đoạn thử vai của cô ấy tôi đã quay lại toàn bộ rồi, có muốn xem không?”

Đầu bên kia im lặng hai giây, Đoàn Lâm trả lời:

“Gửi cho tôi.”

Trong vòng một tuần sau khi thử vai tại chỗ Khổng Minh Khôn, Nguyễn Du gần như ở nhà cả ngày, nuôi mèo, thư giãn, nghiền ngẫm bốn kịch bản mà An Trác Tây đưa cho.

Trong khoảng thời gian đó, cô chỉ ra ngoài để quay một hợp đồng quảng cáo.

Đó là thương hiệu đồ uống cô nhận từ trước, cũng là một trong những nhà tài trợ của Á Vận Hội năm nay. Stylist đã chọn cho cô một bộ trang phục cổ động viên màu xanh trắng: áo croptop để lộ eo kết hợp với váy ngắn. Chân là chân, eo là eo, cơ bụng là cơ bụng. Nhiếp ảnh gia “tách tách” chụp một bộ ảnh tuyên truyền tràn đầy sức sống, kết thúc công việc.

Rất nhanh, đến ngày cô phải sang Anh quay MV.

Nguyễn Du vừa thu xếp hành lý vừa cười không ngớt, khiến Lâm Thanh bên cạnh dựng hết tóc gáy: “Lần này chị đi quay công việc mà không dắt em theo, vui đến thế cơ à?”

“Cậu không hiểu đâu.” Nguyễn Du vẫy tay.

“Em hiểu chứ. Là chị sắp được quay MV cho album của thần tượng mình rồi.” Lâm Thanh thở dài kiểu mẹ già, thật sự không yên tâm. “Sang Anh rồi nhớ kiềm chế chút. Ở nước ngoài cũng có paparazzi đó.”

Lâm Thanh biết Nguyễn Du là fan của Kỷ Lâm Hạo, nhưng Diệp Mộng Mộng thì không biết. Cô mơ hồ hỏi: “Thần tượng nào cơ?”

Nguyễn Du đã nghêu ngao hát và bước vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, không nghe thấy.

Diệp Mộng Mộng ngạc nhiên: “Thần tượng của chị Tiểu Du là ai?”

Lâm Thanh cũng ngạc nhiên: “Là màn hình khoá điện thoại của chị ấy đó, cậu chưa từng để ý sao?”

Màn hình khoá của Nguyễn Du là một bức ảnh chụp từ phía sau. Một người quay lưng lại với ống kính đứng trên sân khấu, trước mặt là biển ánh sáng lung linh từ vô số bảng đèn của fan. Diệp Mộng Mộng nhớ lại, cảnh này sao cô biết được.

“Là…”

“Kỷ Lâm Hạo!”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh tiễn Nguyễn Du và Diệp Mộng Mộng lên máy bay.

Do tính chất bảo mật, lịch trình quay MV lần này không được công khai, vé máy bay cũng đã được đổi lại nên gần như không có fan đến sân bay tiễn.

Một số tay săn ảnh thường trực tại sân bay phát hiện Nguyễn Du, vừa định hét lên thì thấy cô vụt qua trước mặt mình, máy ảnh chỉ kịp chụp được một bóng mờ.

Tay săn ảnh: “……”

Đến sân bay Heathrow của Anh, khi đó mới là 10 giờ sáng.

Nguyễn Du và Diệp Mộng Mộng kéo vali ra khỏi ga đến. Trợ lý của đội ngũ Kỷ Lâm Hạo đã chờ sẵn bên ngoài. Kỷ Lâm Hạo đến Anh trước hai ngày để quay các cảnh đơn của MV.

Lên xe, trợ lý đưa cho Nguyễn Du một cuốn sổ: “Cô Nguyễn, tôi đưa hai người về khách sạn trước. Đây là kịch bản phân cảnh MV và lịch trình trong hai ngày tới, cô xem qua nhé.”

“Đừng đừng, gọi tôi là Tiểu Du đi.”

Nguyễn Du xem lịch trình trước, buổi quay gần nhất là chiều nay, vào lúc hoàng hôn, địa điểm tại vách đá trắng Bảy Chị Em ở Brighton.

Xem đến phần phân cảnh, ở mục chuẩn bị trang phục, dòng thứ hai đã ghi tên cô.

[Nguyễn Du: Hai bộ trang phục. Một bộ váy cưới, một bộ đồ thường (chú thích: phong cách ngọt ngào)]

Váy...cưới...

Diệp Mộng Mộng: “Chị Tiểu Du, chị sao thế?!”

Nguyễn Du nhắm mắt ôm ngực, vẫy tay vẫy tay, không nói được lời nào.

Chuyện này kích thích quá đi, thuốc trợ tim của tôi đâu rồi?!

Đoàn người ở tại một khách sạn trong thành phố London.

Đến khách sạn không lâu, Nguyễn Du đang sắp xếp hành lý thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cô vội ra mở cửa, thấy Kỷ Lâm Hạo đứng ở đó, không đeo khẩu trang. Áo sơ mi trắng kết hợp quần âu xám chì, đẹp đến mức trong đầu cô chỉ vang lên tiếng “aaa” như màn hình bình luận.

“Lâu rồi không gặp.” Đôi mắt đào hoa của Kỷ Lâm Hạo chứa ý cười, “Khi nào cô sắp xếp xong, có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

Nguyễn Du: “Được chứ.”

Ôi, sự nghiệp đu idol của cô đã đạt đến đỉnh cao rồi.

Thời gian quay MV ở nước ngoài rất gấp. Nguyễn Du cùng đội ngũ của Kỷ Lâm Hạo ăn cơm tại nhà hàng xong liền lập tức đi Brighton.

Họ thuê hai chiếc xe nhà di động. Từ London đến Brighton mất gần hai giờ đồng hồ lái xe, rồi tiếp tục đi đến khu thắng cảnh vách đá Bảy Chị Em. Khi đến nơi đã là hơn 4 giờ chiều.

Xe dừng dưới chân vách đá, chuyên gia trang điểm của đội quay phim bắt đầu chuẩn bị tạo hình và thay trang phục cho Nguyễn Du trong xe.

Diệp Mộng Mộng và nhóm người chờ đợi ở ngoài một lúc lâu, cuối cùng Nguyễn Du cũng bước ra.

Ngẩng đầu nhìn, không chỉ sáng bừng trước mắt.

Mà là như một vụ nổ vậy!!

Diệp Mộng Mộng sửng sốt: “Chị Tiểu Du, chị đẹp quá đi mất!!”

Nguyễn Du mặc váy cưới trắng muốt bước xuống xe, mái tóc dài đen nhánh xoã xuống, đôi mắt hạnh nhân sáng lên trong ánh chiều tà, ánh lên vẻ đẹp lấp lánh.

Cô vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh nhìn của Kỷ Lâm Hạo, nở một nụ cười rạng rỡ.

Xung quanh toàn là người nước ngoài, họ cứ ngỡ đây là cảnh trong lễ cưới nào đó, quay đầu nhìn lại với tỉ lệ cao ngất ngưởng, nét mặt chỉ thiếu chưa ghi rõ hai chữ “Chúc mừng”.

Bất ngờ, từ đám khách du lịch không xa phát ra một tiếng reo to, tiếng phổ thông cực kỳ rõ ràng:

“Nguyễn Du!”

“Ah ah ah Kỷ Lâm Hạo!!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.