Giang Mạn Sanh thấy hào hứng khi được dọn về nhà cũ. Bà nội của Lục Kỳ Thần rất thích mèo, nên cô có thể mang theo Tiểu Phấn Hồng đến ở cùng. Tiểu Phấn Hồng là cái tên mà Thẩm Oản đặt cho con mèo hoang mà Giang Mạn Sanh đã cứu. Lần đầu nghe cái tên này, Giang Mạn Sanh cảm thấy hơi kỳ cục. Nhưng Thẩm Oản rất kiên quyết: “Nó là cô bé đáng yêu nhất thế giới! Phải gọi là Tiểu Phấn Hồng!” Giang Mạn Sanh đành chịu thua: “Được rồi… Vậy gọi Tiểu Phấn Hồng.” Cô đã hẹn với Lục Kỳ Thần, trước khi dọn về nhà cũ vào buổi tối, họ sẽ cùng ghé qua nhà họ Giang một chuyến. Gần đây Duệ Bạch tuyển dụng nhiều nhân viên mới, phòng hành chính cũng tuyển thêm vài người. Sau một đợt điều chỉnh nhân sự, Trần Thấm được điều về làm việc cùng Giang Mạn Sanh. Hai cô nàng giờ đây thành cặp bài trùng danh bất hư truyền. Giờ nghỉ trưa, hai người hẹn nhau xuống căng tin dưới tầng một. Gần như toàn bộ nhân viên công ty đều chen chúc ở quán ếch om tỏi. Khi đang đi thang máy xuống, Trần Thấm chợt nhìn thấy chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay Giang Mạn Sanh: “Vòng tay của cậu đẹp quá.” “Ủa… Nhưng sao mình thấy quen quen, như đã thấy ở đâu rồi ấy.” Thật sao? Nhưng Giang Mạn Sanh cũng không biết Lục Kỳ Thần mua ở đâu. Cô chỉ đáp nhẹ: “Bạn tớ tặng.” Hôm nay Trần Thấm mặc áo len trắng tay ngắn, váy jean dài. Trông rất thoải mái, thanh lịch, khiến cái nóng mùa hè dường như dịu đi không ít. “Vậy à.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2797996/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.