Lục Kỳ Thần gật đầu. Tranh thủ chút thời gian rảnh, Giang Mạn Sanh lại chạy đi chơi với mèo. Cô ngồi xuống v**t v* nó, nhưng con mèo hồng nhỏ tức giận đến nỗi ngoạm lấy tay cô. Giang Mạn Sanh khúc khích cười, càng khiến con mèo tức tối hơn. Cuối cùng nó đành từ bỏ, cắn váy cô rồi nằm lăn ra trước mặt cô để phản đối. Suốt quá trình đó, chiếc váy không thể tránh khỏi dính đầy lông mèo. Đây là một buổi sáng hết sức bình thường, bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhìn ra xa chỉ thấy một màu xanh thẳm bát ngát. Giang Mạn Sanh đứng dậy lấy lô cuốn để phủi lông mèo dính trên người. Từ khóe mắt, cô thấy Lục Kỳ Thần bước lên cầu thang đi về phía cô, có lẽ là muốn gọi cô. Đúng lúc đó, một dì giúp việc bên cạnh lên tiếng: “Sắp đến ngày giỗ của bà chủ rồi ạ.” Từ khi về sống ở biệt thự nhà họ Lục, Giang Mạn Sanh nhanh chóng nhận ra mọi người đều gọi cô là “Bà chủ nhỏ”. Vì vậy, “Bà chủ” trong miệng họ chỉ có thể là mẹ của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh vội vàng phủi nốt mấy sợi lông còn dính trên người rồi bước xuống cầu thang, nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Lục Kỳ Thần: “Tôi xong rồi, mình đi thôi.” Tới công ty Duệ Bạch, sớm hơn mười phút sơ với giờ làm. Ở biệt thự nhà họ Lục, việc di chuyển của Phương Cần Chúng không được thuận tiện cho lắm. Vì thế Lục Kỳ Thần nhờ anh ta đi mua cà phê cho cả hai. Giang Mạn Sanh không vội, thấy bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798000/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.