Sáng hôm sau, Giang Mạn Sanh tỉnh giấc trong vòng tay của Lục Kỳ Thần. Trời còn sớm, chưa đến giờ phải dậy. Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt trên eo cô. Không còn giữ tư thế như tối qua nữa, giờ Giang Mạn Sanh nằm đối diện, áp sát vào lồng ngực anh. Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cằm của Lục Kỳ Thần. Đây là lần đầu tiên cô thức dậy mà thấy anh vẫn còn ngủ. Đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt vẫn mang vẻ điềm tĩnh nghiêm nghị thường ngày. Một Lục Kỳ Thần như đêm qua quả thật hiếm thấy. Sau khi ngắm nhìn anh được khoảng hai phút, cô bắt đầu nghịch ngợm. Tay nắm lấy vạt áo trên ngực anh, cô nhích người lên, hôn nhẹ vào cằm anh. Vẫn chưa thỏa mãn, cô còn khẽ cắn hai cái. Bàn tay đang đặt trên eo cô của anh khẽ giật. Giang Mạn Sanh vội vàng rút lui. May mắn là Lục Kỳ Thần vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc. Cô lại nắm vạt áo anh, rúc vào lòng anh ngủ tiếp. Cô không nhìn thấy, khi cô quay lại vòng tay anh, khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười. Lần sau tỉnh dậy thì Lục Kỳ Thần đã không còn bên cạnh. Anh phải đi làm rồi. Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Khi xuống lầu, Giang Mạn Sanh mặc chiếc áo sơ mi hồng nhạt với chân váy dài. Ở phòng thay đồ, cô đã phân vân hai phút không biết Lục Kỳ Thần thích kiểu gì. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định mặc những gì mình thích. Phương Cần Chúng đã có mặt. Hai ngày nay dì giúp việc không ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798016/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.