Đêm nay thật ấm áp. Ánh trăng dịu dàng rơi xuống mặt đất, hòa cùng ánh đèn đường màu vàng nhạt bên ngoài cửa sổ. Những chiếc xe chạy qua lại, làm tan đi cảm giác cô đơn của thành phố. Nhưng tất cả cũng không sánh bằng nụ hôn ngọt ngào và dài lâu này. Lục Kỳ Thần hôn cô thật dịu dàng. Giang Mạn Sanh vòng tay ôm cổ anh, trong khi tay anh vẫn nâng niu eo cô. Chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng lên môi, mà Giang Mạn Sanh đã có xu hướng lùi lại. Nhưng Lục Kỳ Thần không để cô thoát ra, anh dùng đầu lưỡi an ủi và m*t nhẹ đôi môi cô. Lần này, Giang Mạn Sanh không còn ý định lùi bước nữa. Hơi thở của Lục Kỳ Thần tràn ngập trong khoang miệng cô. Tim cô ấm áp và bồi hồi, không kìm được mà đáp lại nụ hôn của anh. Khi Giang Mạn Sanh chủ động m*t nhẹ môi Lục Kỳ Thần, anh khựng lại trong hai giây. Lúc đó, chiếc kẹp tóc bạc giữ mái tóc dài của Giang Mạn Sanh rơi xuống. Cô hơi giật mình, định nói: “… Kẹp tóc.” Nhưng rất nhanh bị Lục Kỳ Thần chặn lại: “Đừng bận tâm về nó.” “Ừm…” Giọng Giang Mạn Sanh thật khẽ. Kẹp tóc rơi, mái tóc dài của cô xõa xuống, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng cho nét đẹp vốn có của cô trong đêm nay. Ánh mắt Lục Kỳ Thần sâu thẳm. Rất nhanh sau đó, nụ hôn bắt đầu trở nên sâu hơn và hai người không thể cưỡng lại. Nhưng Giang Mạn Sanh vẫn giữ nguyên đôi tay quàng quanh cổ anh, không hề có ý định lùi bước, cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798025/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.