🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ánh mắt của Lục Kỳ Thần quá đỗi rõ ràng. Giang Mạn Sanh ngờ nghệch nhìn anh: “Muốn hôn em sao?” Lục Kỳ Thần nhìn chằm chằm vào môi cô, “Ừ. Muốn hôn.” Rồi anh nghiêng người qua, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Khi anh định đào sâu nụ hôn, Giang Mạn Sanh vội ngăn lại: “Đây là nhà em mà.” Nhưng Lục Kỳ Thần dường như chẳng để tâm đến điều đó, anh bắt đầu đẩy nụ hôn sâu hơn. Giang Mạn Sanh cũng không từ chối. Cô nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ anh, rụt rè đáp lại nụ hôn. Nhưng nụ hôn đáp trả của cô quá đỗi nhẹ nhàng, nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự hung hăng của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh bị đẩy ngã xuống giường, có chút không chống đỡ nổi. Cô cố thoát ra, đôi mắt đỏ au, giọng có chút ủy khuất: “… Anh đừng cắn lưỡi em mạnh thế.” Cô cảm giác như mình sắp bị anh nuốt trọn vào bụng. Lục Kỳ Thần vẫn không ngừng hôn: “Anh sẽ nhẹ nhàng hơn.” Đêm dịu dàng ấm áp, ánh đèn trong phòng ngủ dịu nhẹ, ánh trăng ngoài cửa sổ mềm mại rải xuống. Và Giang Mạn Sanh, trong vòng tay ấm áp ấy, dần chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Giang Mạn Sanh tỉnh dậy trong vòng tay Lục Kỳ Thần. Không khí buổi sáng sớm hơi se lạnh, nhưng Giang Mạn Sanh vẫn ôm chặt eo anh, cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô vui vẻ ôm chặt thêm chút nữa. Lúc này cô mới nhận ra, tối qua Lục Kỳ Thần đã dùng sữa tắm của cô, giờ trên người anh toát ra mùi hương giống hệt cô. Cảm giác hơi kỳ lạ. Lục Kỳ Thần cũng nhận ra cô đã thức, giọng dịu dàng: “Anh sắp phải đi công tác ở London hai ngày.” Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một tiếng, cô đã quen với lịch trình công việc của anh. Cô vội buông tay đang ôm eo anh ra, để anh có thể xuống giường. Lục Kỳ Thần vào phòng tắm. Anh chuẩn bị rất nhanh, chỉ một lúc sau đã bước ra từ phòng tắm với vẻ ngoài chỉn chu. Giang Mạn Sanh cũng ngồi dậy, hơi ngơ ngác ngồi trên thảm, nhìn Lục Kỳ Thần thắt cà vạt. Chưa kịp nhận ra cảm giác mất mát trong lòng, cô đã nghe anh lên tiếng: “Em muốn đi cùng anh không?” Giang Mạn Sanh cảm thấy nỗi buồn trong lòng tan biến, cô “hả?” một tiếng. Chưa kịp nói gì thêm, Lục Kỳ Thần đã tiếp: “Dù sao Duệ Bạch giờ cũng không nhiều việc. Mà nếu em không làm thì cũng chẳng ai dám nói gì em cả.” Có cảm giác như anh rất muốn cô đi cùng. Giang Mạn Sanh còn đang do dự, Lục Kỳ Thần liếc nhìn cô vẫn ngồi bất động trên thảm, lại vào phòng tắm, lấy ra chiếc bàn chải đánh răng đã bôi sẵn kem của cô, đưa đến bên môi cô. Giang Mạn Sanh ngớ người, vội đưa tay nhận lấy: “Em, em tự đánh răng được.” Lục Kỳ Thần nhìn đôi mắt còn ngái ngủ của cô, mỉm cười, anh chỉ thấy cô lười động đậy nên muốn giúp cô lấy bàn chải thôi, chứ không định đánh răng cho cô: “Không có việc gì thì đi với anh nhé, hửh?” Giang Mạn Sanh gật đầu. Chuyến công tác London lần này của Lục Kỳ Thần đã được sắp xếp từ trước. Có lẽ vì tầm quan trọng của chuyến đi không nhỏ nên họ di chuyển bằng chuyên cơ riêng của anh, đường bay cũng đã được phê duyệt trước. Số người đi cùng cũng không ít. Không đơn giản như những lần đi với cô chỉ có mỗi Phương Cần Chúng. Trợ lý thì mang theo vài người, có cả một số người trông qua đã biết là quản lý cấp cao của tập đoàn Lục thị, tổng cộng khoảng bảy tám người. Lục Kỳ Thần mặc vest đen, trở lại với khí chất nghiêm nghị thường thấy, hoàn toàn khác với bộ dạng khi ở nhà với Giang Mạn Sanh. Giang Mạn Sanh mang theo một chiếc vali nhỏ, khi xuống xe, Lục Kỳ Thần tiện tay xách hộ cô. Những người chưa từng tiếp xúc với Giang Mạn Sanh đều cung kính nhìn hai người. Dù sao họ cũng đều biết Lục Kỳ Thần rất nghiêm khắc, nên cũng đặc biệt kính nể phu nhân của sếp. Nhưng trong mắt Giang Mạn Sanh thì, sao họ có vẻ căng thẳng thế nhỉ… Dù là lần đầu gặp mặt, cô cảm thấy mình đâu có đáng sợ đến thế? Tuy rằng đi công tác với Lục Kỳ Thần, để phù hợp với hình ảnh của anh, hôm nay cô mặc bộ váy vest đen, quả thật trông khá nghiêm túc. Nhưng sau khi lên máy bay suy nghĩ lại, có lẽ là do áp lực tỏa ra từ bản thân Lục Kỳ Thần nhiều hơn. Chuyến bay đến London mất gần mười tiếng, vừa ngồi xuống không lâu, Lục Kỳ Thần đã đưa cho cô đôi dép mới: “Em muốn ăn gì, anh bảo họ đi làm.” Hai người lên máy bay cũng chưa kịp ăn gì. Giang Mạn Sanh: “Em thấy anh làm việc hung dữ thật đấy.” Lục Kỳ Thần: “Cũng bình thường thôi.” Nếu anh lúc làm việc mà giống như khi ở bên cô, chắc chẳng cần cấp dưới nữa. Giang Mạn Sanh còn đang nghĩ, từ “bình thường” này quả thật được dùng một cách khiêm tốn. Cuối cùng chỉ đơn giản ăn bít tết, khi đến London đã là buổi tối. Đi thẳng đến khách sạn, có chút vấn đề với đặt phòng nhưng trợ lý đã giải quyết với hiệu suất thần tốc. Giang Mạn Sanh như được chứng kiến năng lực quản lý công ty của anh. Không trách mẹ cô lại đồng ý sau khi nói chuyện với Lục Kỳ Thần. Đến khách sạn, thu dọn đơn giản xong, Giang Mạn Sanh tắm rửa xong đi ra, chưa kịp sấy khô tóc đã ngồi trước bàn trang điểm nghiên cứu. Biết Lục Kỳ Thần ban ngày chắc chắn bận, cô bắt đầu tự hỏi nên đi đâu chơi. London cô đã đến một lần trước đây. Khách sạn họ ở khá gần Bảo tàng Anh. Giang Mạn Sanh hơi động lòng. Hồi học đại học cô thích đi du lịch khắp nơi, mỗi lần đến đâu cũng ghé bảo tàng trước. Nhưng đi bảo tàng rất tốn sức, mỗi lần đi xong cô đều mệt nhoài. Cô hơi phân vân. Bên kia, Lục Kỳ Thần cầm máy sấy tóc lại, anh cắm điện, đứng sau lưng cô thử nhiệt độ: “Em muốn anh sắp xếp một trợ lý đi cùng không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Không cần đâu ạ.” Cô không muốn lãng phí thời gian của trợ lý Lục Kỳ Thần chỉ để đi chơi với mình. Hơn nữa nếu đi bảo tàng thì cô thích đi một mình hơn. Lục Kỳ Thần “ừm” một tiếng, rồi nói: “Dành buổi tối cho anh nhé?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.