Sáng hôm sau, Giang Mạn Sanh cùng cha cô đã đặt vé máy bay đi Tranh Giang lúc 8 giờ 30. Cô thức dậy từ sớm để chuẩn bị. Chuyến đi này là để đi cùng ba tham dự một buổi từ thiện. Do tính chất khá trang trọng, nên Giang Mạn Sanh cũng muốn ăn mặc nghiêm túc một chút. Cô dậy khoảng 5 giờ sáng. Hôm qua cô và Lục Kỳ Thần quấn quýt đến tận khuya, giờ anh vẫn còn ngủ. Đôi mắt nhắm nghiền, không chút biểu cảm. Rất lạ, vì ngay cả khi ngủ, Lục Kỳ Thần vẫn thường có nét nghiêm nghị trên gương mặt. Nhưng lúc này, cô chẳng thấy chút dấu vết nào của vẻ nghiêm nghị thường ngày. Giang Mạn Sanh vòng sang bên kia giường, kéo chăn đắp lại cho anh, nhẹ nhàng hôn lên đôi mày đang nhíu lại theo thói quen của anh. Nhưng chỉ với một cử chỉ đơn giản thế này thì không thể làm nó giãn ra được. Mấy ngày tới có lẽ sẽ không gặp được nhau, nên cô quyết định bày tỏ tình cảm nhỏ nhoi lần cuối. “Lục Kỳ Thần,” Giang Mạn Sanh thì thầm rất khẽ. “Em rất thích anh.” Dù anh đang ngủ say, không có phản ứng gì, Giang Mạn Sanh vẫn nói một cách nghiêm túc. Giống như suốt thời gian dài cấp ba theo đuổi anh thầm lặng vậy Không muốn quấy rầy giấc ngủ của Lục Kỳ Thần, cô đi vào phòng tắm phụ. Cô cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ vào phòng tắm, điều chỉnh nước ấm, rồi xõa mái tóc xoăn đã rối bù sau một đêm quấn quýt bên Lục Kỳ Thần. Dòng nước ấm dễ chịu từ vòi hoa sen tuôn xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798035/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.