Khoảng hai mươi phút sau, Lục Kỳ Thần bế Giang Mạn Sanh từ phòng tắm ra, đặt cô nhẹ nhàng xuống sofa. Chính cô đã yêu cầu như vậy – trong phòng ngủ quá sáng khiến cô ngượng ngùng, cô muốn đến một nơi tối hơn một chút. Căn phòng khách chỉ còn một ngọn đèn vàng nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp. Rèm cửa xám trắng đã được kéo kín, không gian trở nên riêng tư và thân mật. Chỉ có vài chú thú nhồi bông màu hồng phấn, tím và xanh nhạt nằm rải rác trên sàn tạo điểm nhấn dễ thương cho căn phòng. Giang Mạn Sanh mặc chiếc áo ngủ mỏng manh màu nhạt mà Lục Kỳ Thần vừa đưa cho cô, thậm chí anh còn chưa kịp đưa cho cô nội y. Hai dây áo mảnh mai vắt trên vai có thể dễ dàng trượt xuống chỉ với một cử động nhẹ. Mái tóc ướt của cô vẫn còn vương hơi ẩm sau khi anh giúp sấy khô. Từng giọt nước nhỏ lăn trên xương quai xanh mảnh mai của cô. Dù trong phòng khách vẫn còn hơi se lạnh, nhưng khi Giang Mạn Sanh vòng tay ôm chặt cổ Lục Kỳ Thần, nhiệt độ giữa hai người dần dần tăng lên. Anh một tay ôm eo cô, tay kia ve vuốt nhẹ cổ cô. Cảm thấy hơi ngứa, Giang Mạn Sanh theo bản năng co người lại, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Lục Kỳ Thần…” “Ừ?” Giọng anh cũng rất nhẹ. “Anh… nhẹ một chút nhé.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừ” một tiếng, rồi xoa nhẹ cổ cô, trấn an: “Đừng sợ.” Đây là lần đầu tiên của đêm nay, và Lục Kỳ Thần cực kỳ kiên nhẫn. Mái tóc dài của Giang Mạn Sanh sau khi tắm xong vẫn còn xõa rối trên vai. Dây buộc tóc màu hồng nhạt của cô vẫn còn quấn trên cổ tay Lục Kỳ Thần – anh định dùng nó để buộc tóc cho cô. Tóc cô vẫn còn hơi ẩm sau khi được anh sấy qua loa. Thỉnh thoảng vài giọt nước còn đọng lại, lăn dọc theo xương quai xanh của cô. Có lẽ Giang Mạn Sanh không biết, nhưng trong mắt Lục Kỳ Thần lúc này, cô đẹp đến rung động lòng người. Tất cả bắt đầu từ một nụ hôn. Ban đầu, Lục Kỳ Thần hôn cô thật dịu dàng, từ đôi mắt, xuống môi, rồi đến cổ và xương quai xanh. Anh hôn mắt cô thật lâu, với một sự kiên nhẫn dường như vô tận. Dù chỉ là những nụ hôn dịu dàng bình thường, nhưng không chỉ dừng lại ở đôi mắt, cũng không chỉ dừng lại ở trái tim cô. Rất nhanh, ý thức của Giang Mạn Sanh bắt đầu mơ hồ. Cô như nhớ lại tất cả, lại như không nhớ gì cả. Cô nhận được sự dịu dàng chưa từng có, giống như khi còn bé, cô luôn ao ước có được một con búp bê Barbie. Và đêm nay, cô như biến thành một nàng búp bê Barbie. Cô đang ở vương quốc Barbie, nơi có con đường dài màu hồng nhạt, với những biệt thự hồng, những bốt điện thoại, và cuối con đường là một đại dương xanh rộng lớn. Hôm đó là một ngày hội quan trọng trong vương quốc Barbie, tất cả các cô gái đều vui vẻ. Giang Mạn Sanh nhìn thấy mỗi người đều có một quả bóng bay hồng nhạt – biểu tượng của niềm vui – bay lơ lửng trên đầu. Cô thích nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của các cô gái khác. Nhưng không hiểu sao ngày hôm đó cô lại không vui. Cô vẫn luôn là một cô bé không mấy vui vẻ. Khi còn nhỏ, chỉ cần một bài kiểm tra không được điểm tuyệt đối, cô đã khóc thút thít một mình. Lớn hơn một chút, cô thầm thương một cậu bé xuất sắc. Cậu ấy luôn ở xa tầm với của cô. Lúc đó cô đã mạnh mẽ hơn, không còn khóc nữa, nhưng vẫn có vô số lần đứng ở góc hành lang, lặng lẽ nhìn những cô gái khác tỏ tình với cậu ấy, hay khi cậu ấy ốm không đến lớp, hay đến ngày tốt nghiệp, cậu ấy thậm chí còn không nhớ nổi tên cô… Nhưng đêm nay, tất cả những nỗi buồn ấy dường như tan chảy trong sự âu yếm chưa từng có. Trước khi lễ hội chính thức bắt đầu, có người đến bên cạnh cô. Cô không nhìn rõ gương mặt của anh, chỉ cảm thấy rất quen thuộc. Anh ngồi bên cô rất lâu, nói với cô những lời dịu dàng, cuối cùng tặng cô một chiếc váy Barbie xinh đẹp và bảo: “Em không phải rất mong chờ ngày hôm nay sao? Đi thôi.” Thế là cô thật sự vui vẻ mà đi. Sau đó, Lục Kỳ Thần lại hiện ra trước mắt cô. Sự xuất hiện của anh khiến cô cảm thấy an tâm. Rất nhanh sau đó, anh lại hôn môi cô, ban đầu vẫn dịu dàng như trước, nhưng dần dần trở nên mãnh liệt hơn, Lục Kỳ Thần như muốn nuốt chửng cô trong nụ hôn. Giang Mạn Sanh không kìm được phát ra tiếng rên nhỏ vì nụ hôn quá say đắm. Cô ôm chặt lấy Lục Kỳ Thần, liên tục gọi tên anh: “…Lục Kỳ Thần.” Và rồi, Lục Kỳ Thần lại trở nên dịu dàng như cũ. Giang Mạn Sanh thích nhất khi Lục Kỳ Thần hôn cô như vậy, cô ôm cổ anh, thậm chí ước gì có thể cứ hôn mãi như thế. Họ hôn nhau thật lâu, bàn tay Lục Kỳ Thần lúc thì đỡ gáy cô, lúc lại v**t v* cổ cô, đôi khi lại xoa nhẹ lên xương vai cô. Lúc này Giang Mạn Sanh cũng cảm thấy mái tóc dài của mình hơi vướng víu, cứ rơi xuống che mắt, khiến cô phải nhắm mắt lâu hơn, có lúc lại vướng vào nụ hôn của họ. Khi mái tóc lại một lần nữa chen vào giữa nụ hôn, dù Giang Mạn Sanh chưa muốn rời xa, nhưng Lục Kỳ Thần đã dừng lại. Anh rời khỏi môi cô, chỉ khẽ mổ nhẹ một cái. Giang Mạn Sanh vẫn ôm chặt cổ anh, trong khoảng khắc này, cô mở to mắt ngước nhìn Lục Kỳ Thần. Ánh mắt cô mơ màng hơn anh nhiều. Lục Kỳ Thần tháo dây buộc tóc màu hồng nhạt đang quấn trên cổ tay xuống, sau đó nhẹ nhàng gom mái tóc xõa trên vai cô lại. Ngoài Giang Mạn Sanh ra, anh chưa từng làm việc này cho ai, nên vẫn còn hơi vụng về. Anh buộc đến độ cao mà mình cho là phù hợp rồi hỏi: “Bé yêu, thế này được không?” Lúc này Giang Mạn Sanh ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, chỉ khẽ gật đầu. Lục Kỳ Thần liền buộc dây buộc tóc màu hồng nhạt lên mái tóc mượt mà, hơi xoăn của cô. Sau khi buộc xong, Lục Kỳ Thần nhìn ngắm một lát. Bản thân anh chỉ thích những màu đơn giản như đen, trắng, xám, nhưng mỗi khi thấy một màu sắc nào đó xuất hiện trên người Giang Mạn Sanh, anh lại theo bản năng bị thu hút. Giờ phút này cũng vậy. Rõ ràng chỉ là một màu sắc đơn giản trên tóc cô. Lục Kỳ Thần lại lập tức cảm thấy màu sắc ấy thật đẹp. Hơn nữa đây chỉ là một sợi dây buộc tóc hồng nhạt bình thường, loại có thể dễ dàng tìm thấy ở bất cứ đâu trên phố, vậy mà lúc này đây Lục Kỳ Thần lại thấy nó đẹp đến lạ kỳ khi ở trên tóc Giang Mạn Sanh. Dù anh buộc nó một cách khá tùy ý. Lục Kỳ Thần vừa nghĩ vậy vừa nói ra: “Bé yêu,em đẹp quá.” Giang Mạn Sanh ngẩn người, nhưng chưa kịp phản ứng gì đã lại bị Lục Kỳ Thần hôn say đắm. Họ hôn nhau thật lâu, không ai có ý định dừng lại. Trong lúc hôn, một bên dây áo ngủ mỏng manh trên vai Giang Mạn Sanh đã trượt xuống không biết từ lúc nào. Không biết đã qua bao lâu, đang hôn say đắm thì Lục Kỳ Thần kiểm tra trạng thái của cô, đặt cô nằm xuống sofa, ôm cô một lúc rồi thì thầm bên tai: “Bé yêu, đợi anh một chút. Anh đi lấy đồ.” Khi rời đi, sợ cô không cảm thấy an toàn, Lục Kỳ Thần còn lấy một chiếc gối ôm đặt vào lòng cô. Giang Mạn Sanh ôm chiếc gối, giơ tay tháo đồng hồ ra xem giờ – Lục Kỳ Thần thật sự đã hôn cô rất lâu. Cô nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra, tiếng ngăn kéo kéo ra, và tiếng một chiếc hộp được mở. Cô nghĩ, có lẽ sẽ không ai có thể kiên nhẫn như Lục Kỳ Thần. Sau đó không lâu, anh quay lại bên cô. Giang Mạn Sanh lại ôm chặt lấy anh. Có lẽ vẫn muốn giảm bớt sự căng thẳng của cô, Lục Kỳ Thần đưa vật vừa lấy vào tay cô: “Bé yêu, xé ra đi, để anh đeo.” Dù đã từng thấy qua trong quảng cáo hoặc ở cửa hàng tiện lợi, siêu thị, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Mạn Sanh thực sự nhìn thấy món đồ này. Cô còn nhìn rõ chữ viết trên đó, theo bản năng mím môi. Cô thở gấp, tay hơi run, phải xé hai lần mới mở được, rồi đưa cho Lục Kỳ Thần: “Anh… anh mới mua hôm nay à?” Rõ ràng cô đã nói với anh là cô bị dị ứng với dung dịch Dù lúc này Giang Mạn Sanh đã cảm nhận được sự căng thẳng của Lục Kỳ Thần, nhưng anh vẫn trả lời rất dịu dàng: “Ừm.” Giang Mạn Sanh cũng khẽ “ừ” một tiếng thật nhẹ. Cô chỉ có thể nói được thế. Vẫn ôm chặt lấy Lục Kỳ Thần. Có lẽ sợ cô hoảng sợ, anh không vội di chuyển cô, mà cũng vươn tay ôm cô thật chặt. Khi cô hoàn hồn lại, trái tim đã tràn ngập cảm xúc chưa từng có. Ban đầu là chút lo lắng trước điều mới lạ, sau đó biến thành cảm giác thỏa mãn mà trái tim chưa từng được nếm trải. Tất cả những nỗi buồn từ thuở bé, mọi ủy khuất, những lần phải thỏa hiệp, bất đắc dĩ khi lớn lên. Tất cả dường như đều tan chảy trong sự dịu dàng của Lục Kỳ Thần đêm nay, biến thành những đóa hoa xuân, cơn mưa, và tất cả những điều đẹp đẽ. Không chỉ khuôn mặt, mà cả xương quai xanh, vai Giang Mạn Sanh đều bắt đầu rịn mồ hôi. Như thể không khí trong cả căn phòng đều trở nên nóng bỏng. Sợi dây buộc tóc Lục Kỳ Thần vừa buộc cho cô không biết có phải buộc không chặt hay sao, lại tuột xuống. Mái tóc dài vừa được Lục Kỳ Thần buộc lại giờ lại xõa xuống, tản ra trên vai Giang Mạn Sanh. Khi kết thúc, lúc Giang Mạn Sanh nghiêng đầu ôm lấy Lục Kỳ Thần, cô vô tình nhìn thấy sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt rơi trên thảm, bên cạnh món đồ cô vừa xé ra. Căn phòng khách im lặng một lúc, Lục Kỳ Thần ôm và dỗ dành cô rất lâu. Giang Mạn Sanh cũng nhớ lại cách cô đã trả lời câu hỏi của anh. Lục Kỳ Thần đã dịu dàng như vậy, làm sao cô có thể không thoải mái? Một lúc sau, khi Giang Mạn Sanh đã thả lỏng được đôi chút, họ lại bắt đầu hôn nhau, cô vòng tay ôm cổ Lục Kỳ Thần và đáp lại nụ hôn của anh. Nụ hôn này gần như đến mức không nỡ rời xa. Ban đầu Lục Kỳ Thần để cô ngồi trên đùi anh, Giang Mạn Sanh vừa hôn anh vừa gọi tên anh thật nhẹ nhàng, nhiều lần. Lục Kỳ Thần cũng đáp lại bằng nhiều tiếng “bé yêu” thật nhẹ, liên tục v**t v* gáy cô. Nhưng rất nhanh, sự thả lỏng đó của cô cũng không còn nữa, vì cô lại được Lục Kỳ Thần đặt xuống sofa. Trong lúc nghỉ ngơi, mái tóc Giang Mạn Sanh được Lục Kỳ Thần buộc lại lần nữa, lần này cô dạy anh buộc chặt hơn một chút. Dù vậy, chẳng mấy chốc vẫn có vài sợi tóc tuột ra. Đột nhiên trong phòng khách có tiếng động nhỏ khác vang lên, đó là tiểu Phấn Hồng chạy ra, có lẽ bị thu hút bởi điều gì đó. Giang Mạn Sanh hoàn toàn không nhận ra. Lục Kỳ Thần quá tập trung vào Giang Mạn Sanh nên cũng không thấy. Nhưng tiểu Phấn Hồng đã nhìn họ bằng đôi mắt tròn xoe rất lâu. Nó không hiểu hai người đang làm gì, duỗi móng vuốt trên thảm, rồi bò đến bên sofa, vươn móng vuốt cào nhẹ vào vai Giang Mạn Sanh. Cú cào này khiến Giang Mạn Sanh giật mình. Khi nghiêng đầu nhìn thấy tiểu Phấn Hồng, theo bản năng cô định lùi lại, nhưng bị Lục Kỳ Thần giữ lại. Giang Mạn Sanh đẩy người Lục Kỳ Thần: “Tiểu Phấn Hồng… sao lại ra đây?” Lục Kỳ Thần nhận ra biểu cảm của Giang Mạn Sanh, cũng cùng cô nghiêng đầu nhìn, hai người và con mèo nhìn nhau một lúc. Không khí đông cứng vài giây. Tiểu Phấn Hồng là người động đậy trước, nó không biết Giang Mạn Sanh đang vui hay hạnh phúc, vừa vươn móng vuốt vỗ nhẹ vai cô, có lẽ muốn an ủi chủ nhân bé nhỏ của mình. Vừa nhìn chằm chằm Lục Kỳ Thần, không biết có phải đang tự hỏi xem có nên cho anh vuốt không. Giang Mạn Sanh thật sự không thể chấp nhận việc tiểu Phấn Hồng ở đây nhìn họ, ôm chặt Lục Kỳ Thần, muốn chặn tầm nhìn của tiểu Phấn Hồng, còn khẽ gọi anh: “Lục Kỳ Thần!” Tiểu Phấn Hồng là con mèo mà cô quý trọng, Giang Mạn Sanh không thể chấp nhận việc nó nhìn thấy cô trong tình trạng này. Ngay lập tức, cô được Lục Kỳ Thần bế lên: “Vào phòng ngủ.” Cửa phòng ngủ được đóng lại, đèn cũng tắt. Dù cửa đã đóng, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng động từ trong phòng. Đêm nay, về sau, Giang Mạn Sanh đã không còn chút sức lực nào. Lục Kỳ Thần thay đổi toàn bộ ga giường, rồi tìm một chiếc áo ngủ mới cho Giang Mạn Sanh mặc. Khi anh giúp cô mặc áo, Giang Mạn Sanh vẫn theo bản năng vươn tay ôm lấy anh. Cuối cùng khi đã quá khuya, hai người định nghỉ ngơi, nhưng có lẽ vì bị anh làm cho quá sức nên Giang Mạn Sanh không ngủ được, cô nằm trong lòng Lục Kỳ Thần, nắm tay anh và trò chuyện. Không hiểu sao đêm nay Giang Mạn Sanh lại muốn nói chuyện nhiều như vậy. Cô bỗng cảm thấy Lục Kỳ Thần dường như là một người thông thạo mọi thứ. Bất kể cô hỏi gì, anh đều có thể trả lời, còn giải thích rất chi tiết. Sau đó cô bắt đầu hỏi về những thứ kỳ lạ, nhưng Lục Kỳ Thần vẫn biết, chỉ là hỏi mãi Giang Mạn Sanh cũng thấy mệt. Cô cứ thế nằm trong lòng Lục Kỳ Thần và thiếp đi. Không khí xung quanh tràn ngập mùi sữa tắm giống nhau có hương thơm mát dịu từ loại sữa tắm mới mà Lục Kỳ Thần vừa thay.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.