Lúc này Giang Mạn Sanh đang nằm trên đùi Lục Kỳ Thần, bị câu nói đột ngột làm giật mình đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại. Lục Kỳ Thần đỡ lấy điện thoại giúp cô, Giang Mạn Sanh ngồi dậy, giọng hơi nhỏ: “Bây… bây giờ sao? Có phải hơi sớm không? Em chưa nghĩ đến.” Giang Mạn Sanh thực sự chưa nghĩ đến chuyện sinh con với Lục Kỳ Thần ngay lúc này. Đúng là cô đã có vài giây nghĩ về việc sau này có thể sẽ có con với Lục Kỳ Thần. Nhưng không nghĩ là ngay bây giờ. Giang Mạn Sanh: “Hơn nữa dạo này Thanh Hưng hơi bận, hay là… đợi một thời gian nữa nhé?” Lục Kỳ Thần hỏi câu này hoàn toàn vì bị đánh động bởi hình ảnh Giang Mạn Sanh bế em bé. Nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra Giang Mạn Sanh nói đúng. Dạo này Thanh Hưng quả thật khá bận rộn. Lục Kỳ Thần quen với bận rộn, nhưng với Giang Mạn Sanh, Thanh Hưng vẫn là một thử thách mới. Dù hầu hết thời gian Giang Mạn Sanh đều rất ổn định về cảm xúc, không thể hiện nhiều, nhưng anh hiểu rõ điều đó. Vì thế Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng: “Vậy đợi thêm thời gian nữa.” Đợi đến khi Giang Mạn Sanh cũng muốn. Giang Mạn Sanh gật đầu. Ừ. Đợi thêm thời gian nữa rồi cô sẽ suy nghĩ thật kỹ vấn đề này. Giang Mạn Sanh nằm một lúc rồi bảo: “Em giúp anh thu dọn đồ đạc nhé.” Hai người có rất nhiều sách vở, tài liệu để chung trên kệ sách. Đồ của Giang Mạn Sanh hầu hết đã được thu dọn xong, nhưng sách và đồ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798071/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.