Chiều tối Đường Tiểu Yên được người của Ngụy Lăng Thiên đến đón và đưa về nhà anh.
Cô đã thử hỏi anh.
Xin được ở lại chăm sóc em trai mình ít hôm.
Nhưng anh thẳng thắn từ chối."Cô có phải bác sĩ đâu.
Có ở đây cũng vô dụng với em cô.
Tôi đã thuê cho cả bà nội tôi và em trai cô y tá riêng.
Mọi việc cứ để y tá chăm sóc đi".Anh đã sắp xếp mọi việc nên cô cũng không còn gì để nói.Đứng trước ngôi biệt thự to lớn.
Đường Tiểu Yên trừng lớn mắt.
Cô cũng từng nghĩ nhà anh có điều kiện, chắc cũng thuộc hàng giàu có.
Nhưng không ngờ anh lại giàu kh ủng bố thế này.Đường Tiểu Yên nhìn ngôi nhà mà ánh mắt đầy mơ ước.
Phải chi đây là nhà của cô.
Cô nằm mơ cũng cười tỉnh cả ngủ.Đi vào nhà, Đường Tiểu Yên ánh mắt như ga đa nhìn khắp nơi.
Hết trợn mắt đến hít hà.
Nhà cô chỉ là một căn hộ chung cư cũ.
Nên cũng chỉ có hai phòng ngủ và phòng khách nhỏ,thêm căn bếp chật hẹp.
Cô không ngừng cảm thán.
Chỉ riêng phòng khách của biệt thự này.
Cũng bằng cả căn hộ của cô luôn rồi.
Trang trí trong nhà thì lộng lẫy xa hoa không còn gì phải bàn." Nhìn đủ chưa.
Có nhìn đến chết cũng không thuộc về cô đâu." Giọng điệu chế diễu của Ngụy Lăng Thiên vang lên.Đường Tiểu Yên hậm hực liếc xéo anh.
Cô không cam lòng đến nhướng mày phản bác." Tương lai ai biết trước được.
Bây giờ tôi...ừ thì nghèo.
Nhưng năm mười năm sau.
Tôi giàu nức vách đổ tường thì sao.
Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-vo-cu/1432858/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.