Mặt trời chói chang, Giang Hàn dẫn theo Kết Tử lên núi săn bắn.
Kết Tử dùng hết sức lực, run rẩy kéo dây cung dài trong tay, nhắm vào con gà rừng cách đó khoảng 10m, rồi bắn tên.
Ngay lúc mũi tên rời khỏi dây cung, chân mày Giang Hàn đã khẽ nhíu lại. Quả nhiên, mũi tên bắn lệch, chỉ sượt qua con gà rừng khiến nó hoảng hốt đập cánh bỏ chạy.
Hắn lập tức giương cung, một mũi tên sắc lẹm vụt lên, chuẩn xác c ắm vào cổ họng con gà rừng.
Kết Tử từ bụi cỏ bước ra, cúi gằm mặt, lặng lẽ chờ sư phụ trách mắng.
“Lực tay ngươi còn yếu quá… Đừng có ủ rũ như vậy, ngẩng đầu, ưỡn ngực lên, là nam nhi thì phải có dáng vẻ của nam nhi chứ!” Giang Hàn nói được nửa câu, liếc thấy vẻ mặt tủi thân như tiểu tức phụ của Kết Tử, không nhịn được cằn nhằn thêm một câu.
“Vâng, sư phụ…” – Kết Tử bĩu môi, dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn. Thân nàng nhỏ, sức tự nhiên cũng yếu, chứ biết làm sao giờ!
Nửa năm trôi qua, thiếu niên trước mắt tuy chỉ cao hơn một chút, nhưng làn da lại ngày càng trắng, đôi môi kia càng thêm đỏ hồng, mắt hạnh trong veo, sáng rực dưới ánh mặt trời, còn tinh xảo hơn cả những cô bé xinh đẹp nhất trong thôn.
Giang Hàn bất đắc dĩ thở dài - mỗi lần hắn hơi nghiêm khắc một chút, đồ đệ này liền tỏ ra cực kỳ tủi thân, ánh mắt long lanh khiến người ta chẳng nỡ nặng lời. Cứ thế mà lần nào cũng bị làm cho Nươngm lòng, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-tu-tieu-giai-nhan/2708124/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.