Giờ ăn trưa thứ sáu tại phòng trà.
"Em có cảm giác dạo này tâm trạng của Tần Xán có vẻ tốt á. Sáng nay môi trường nuôi cấy của em—— dính một mảng nấm lớn đến vậy."
Hác Thất Nguyệt vừa lén lút vừa mô tả: "Vậy mà ảnh còn hoà nhã nói không sao đâu, chỉ nhắc em lần sau nhớ cẩn thận hơn. Lạ quá, nếu là trước kia thì chắc chắn ảnh sẽ mắng em một trận rồi."
"Có vẻ như từ sau khi biết mình sẽ đi dự hội nghị ở Edinburgh, tâm trạng của Tần Xán đã tốt hơn hẳn."
Lạc Gia Gia bưng hộp cơm ngồi xuống bên cạnh Hác Thất Nguyệt, suy tư nói, "Đúng là người trẻ mà, dù miệng nói không quan tâm nhưng trong lòng chắc chắn vẫn vui lắm."
Hác Ngũ Chu chen vào: "Nhưng em nghe Jonathan nói hình như lần này không phải chỉ mỗi anh Tần đi Edinburgh thôi đâu, anh Tạ có thể cũng sẽ đi đấy."
"Tạ Dĩ Tân cũng đi á?"
Lạc Gia Gia hơi ngẩn ra: "Chắc cậu ấy được mời rồi. Nhưng hình như với những hội nghị mang tính giao lưu xã hội thế này, cậu ấy thường hay từ chối mà."
Hác Thất Nguyệt ngồi chống cằm, ngưỡng mộ lẩm bẩm: "Có nói thế nào đi nữa thì được đi là tuyệt rồi. Nghe nói khu triển lãm bán rất nhiều quà lưu niệm, còn có thể lấy bút và nam châm hình ống hút pipet gắn tủ lạnh miễn phí nữa. Chắc em phải nhờ anh Tần mang về nhiều nhiều mới được..."
Cô nàng vừa dứt lời, Tần Xán cầm theo một cái bánh sandwich bước vào phòng trà.
Cậu bước đi thong thả, chào mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kha-nang-co-mua-la-100-gioi-thai-ho-ho/2636903/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.