Thế giới trong thoáng chốc trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển hoà lẫn với gió, dường như cả tiếng thở của họ cũng bị át đi.
Khi chất vấn lẫn nhau, những câu họ hỏi rõ ràng là hai vấn đề khác nhau, nhưng theo một cách nào đó điều mà họ thực sự muốn hỏi lại giống nhau——tại sao lại làm trái lẽ thường và chính bản thân mình để đưa ra những lựa chọn không giống như chính họ?
Bên cạnh là đống lửa trại nhỏ vẫn đang nhảy múa vui vẻ, Tạ Dĩ Tân đã đợi rất lâu nhưng Tần Xán vẫn chưa trả lời.
Một lát sau, anh nghe giọng khàn khàn của Tần Xán: "Rõ ràng tôi là người hỏi trước nên dù sao thì cũng nên là đàn anh trả lời trước chứ, phải không nào?"
Tạ Dĩ Tân gật đầu.
"Lúc đó là trực giác của tôi mách bảo, bảo rằng tôi muốn đến xem cậu."
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi muốn xem cậu thể hiện thế nào, xem tốc độ nói có chậm lại chút nào không, xem những điểm chính trong biểu đồ kết luận có được nêu đủ không... Nói chung là tôi chỉ muốn đến xem cậu thôi."
"Cho dù có rủi ro gặp phải người quen nhưng lúc đó tôi đã cân nhắc thiệt hơn rồi, nghĩ rằng chỉ cần nhìn cậu một chút thôi thì cũng đáng." Anh nói, "Thực tế đã chứng minh, tôi đã đúng. Khi đó cậu đã thể hiện rất xuất sắc."
Tuy nhiên, điều mà Tần Xán bắt được lại là một chi tiết khác: "...Trực giác sao?"
Tạ Dĩ Tân đáp: "Đúng vậy."
Cằm Tần Xán hơi siết lại: "Nhưng đàn anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kha-nang-co-mua-la-100-gioi-thai-ho-ho/2636912/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.