Lúc này Tần Xán thấy mình hoàn toàn như đang ở trong trạng thái mơ hồ.
Người trẻ mới bắt đầu yêu thường cảm thấy như vậy, nhưng cảm giác của cậu bây giờ... lại là một sự mơ hồ và tách biệt không sao diễn tả nổi.
Bởi vì cái người tối qua từng vòng tay quanh cổ cậu, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi cậu là "Anh nên liếm nhẹ môi em trước hay là nên mở môi em ra nhỉ?", giờ đây lại ngồi nghiêm túc trong phòng họp, bình thản đặt câu hỏi về chi tiết của biểu đồ kết quả hiện trên màn hình lớn.
Hôm nay anh em Hác phụ trách báo cáo buổi họp nhóm.
Sau khi Tạ Dĩ Tân chỉ ra một lỗi nhỏ trong biểu đồ, Hác Ngũ Chu nhìn kỹ, nhận ra mình đã mắc lỗi chú thích bèn nói: "Xin lỗi anh Tạ, họp xong em sẽ sửa ngay ạ."
Tạ Dĩ Tân gật đầu: "Không sao, tôi hết câu hỏi rồi, cảm ơn cậu."
Jonathan cũng gật đầu: "Tan họp thôi, cũng đã chiều rồi. Thất Nguyệt và Ngũ Chu ở lại đây một lát, thầy có vài câu hỏi cần hỏi mấy đứa thêm."
Hác Thất Nguyệt khẽ rít lên qua kẽ răng, quay sang Tần Xán cầu cứu: "Giúp em với, anh Tần..."
Tần Xán khẽ thở dài: "Yên tâm, anh đợi hai đứa."
Jonathan luôn vui vẻ với Tần Xán, Tạ Dĩ Tân và Lạc Gia Gia, những người đã có thể thực hiện các đề tài một cách độc lập. Ông thường nhắc họ "Đừng áp lực quá, work-life balance* mới là quan trọng."
( * Work-life balance = cân bằng giữa công việc và cuộc sống)
Nhưng với anh em Hác còn trẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kha-nang-co-mua-la-100-gioi-thai-ho-ho/2636916/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.