Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Công Nghi Trưng hôn mê bảy ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại, tin tức truyền ra, người của Đạo Minh bảy tông ôm một bụng câu hỏi muốn hỏi hắn, nhưng đều bị Minh Tiêu pháp tôn cự tuyệt bên ngoài, lấy lý do người bệnh cần tĩnh dưỡng mà cự tuyệt mọi cuộc hỏi thăm.
“Xem ra, con không có gì đáng ngại nữa.” Minh Tiêu pháp tôn thấy hắn uống thuốc xong, sắc mặt lại tốt hơn một chút, mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhíu mày, “Nhưng con đạo tâm chưa trọn vẹn, cưỡng ép phá cảnh, chung quy vẫn quá nguy hiểm.”
“Sư tôn, con biết rõ giới hạn của mình.” Công Nghi Trưng thu liễm ánh mắt, khẽ mỉm cười: “Đạo cốt kim thân, đủ để giữ lại một tia sinh cơ, hơn nữa có sư tôn ở đây, chắc chắn có thể cứu con. Huống hồ, con cũng không nỡ chết đi …” hắn nhìn năm ngón tay đang yếu ớt mở ra của mình, chợt nhớ đến lòng bàn tay mềm ấm ấy, ánh mắt càng thêm nhu hòa lại sâu thẳm, “Cuối cùng con cũng đợi được nàng động tâm với con, nếu con chết đi, nàng hẳn sẽ đau lòng lắm …”
Minh Tiêu pháp tôn lắc đầu: “Vi sư không hiểu chuyện tình cảm của đám trẻ các con, bản thân con suýt chết đấy, vậy mà vẫn còn lo lắng nàng ta sẽ vì con mà đau lòng.”
“Nàng vốn có thể vô tình vô ái, vô bi vô hận mà sống hết đời này, là con đã trăm phương ngàn kế khiến nàng động tình, con chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ, không phải vì con mà đau lòng.”
Minh Tiêu pháp tôn nhớ đến ngày ấy nhìn thấy giọt nước mắt của Yến Tiêu, trong lòng rầu rĩ — nàng ta đã động tình với Công Nghi Trưng quá sâu đậm rồi.
Ông cả đời hướng đạo, chưa từng động lòng với tình yêu nam nữ, người đời vẫn thích truyền rằng ông đã si tình thủ thân vì Liễm Nguyệt đạo tôn, cầu mà không được, nhưng cả hai đều rõ ràng, giữa họ chỉ là một mối đồng đạo gần như tình thân — chỉ là ông đã phụ lòng tin của nàng ấy mà thôi.
“Hôm con trọng thương, Vi Sinh Minh Đường đã đưa đến viên Định hồn đan cuối cùng để giữ vững thần hồn cho con.” Minh Tiêu pháp tôn vừa nói vừa đi đến tủ thuốc bên cạnh, “Hai ngày nay ta lại luyện được hai lò Tuyết phách đan, con nhớ uống thuốc đúng hạn, người của thất tông đều nóng lòng muốn truy hỏi chuyện Phượng Hoàng Trủng, e rằng con sẽ không có nhiều thời gian để tĩnh dưỡng đâu …”
Minh Tiêu pháp tôn đang nói được một nửa thì đột nhiên khựng lại, bàn tay tái nhợt chống lên cánh cửa gỗ lê hoa, gân xanh nổi lên, khớp ngón tay trắng bệch.
Công Nghi Trưng nhận ra sự khác thường trong giọng điệu của Minh Tiêu pháp tôn, vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Minh Tiêu pháp tôn khom người xuống, bóng lưng gầy gò khẽ run rẩy không thể kiềm chế, tựa hồ đang chịu đựng đau đớn cực đại.
Công Nghi Trưng đại kinh thất sắc, vội bật dậy, chạy đến bên cạnh Minh Tiêu pháp tôn, đỡ lấy thân thể đang dần trượt xuống của ông.
Gương mặt tái nhợt thanh tuấn của Minh Tiêu pháp tôn phủ một lớp sắc xám xanh u ám, tựa như có sương đen đang kích động giữa thần khiếu, Công Nghi Trưng đang định đưa tay dò xét, nhưng lại bị Minh Tiêu pháp tôn nắm chặt cổ tay.
“Không được …” giọng của Minh Tiêu pháp tôn yếu ớt gần như không thể nghe thấy, nhưng rất kiên quyết mà kháng cự.
“Sư tôn!” Công Nghi Trưng lo lắng gọi một tiếng, nhưng thần trí của Minh Tiêu pháp tôn dường như đanh chịu đựng sự giày vò, chân mày nhíu chặt, đôi mắt hé mở nhưng lại trống rỗng vô thần.
Công Nghi Trưng chưa từng thấy luồng tà khí nào cổ quái như vậy, Minh Tiêu pháp tôn có lẽ biết được nguy hiểm, cho nên dù sắp hôn mê vẫn dốc hết sức lực cuối cùng ngăn cản hắn, sợ hắn sẽ bị hắc khí này lây nhiễm.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Công Nghi Trưng đưa tay phải áp lên mi tâm, rút Cửu Chuyển Kim Thân ra khỏi thần khiếu, kim quang nhàn nhạt bao phủ lòng bàn tay, như một lớp lụa mỏng phiêu tán về phía Minh Tiêu pháp tôn, rất nhanh liền hoàn toàn đi vào trong cơ thể. Sương đen bao phủ giữa mày Minh Tiêu pháp tôn dường như đã bị quấy nhiễu và kích thích, càng bùng lên dữ dội hơn, Minh Tiêu pháp tôn trong cơn mê man khẽ rên lên một tiếng, máu tươi từ khóe môi tràn ra.
Công Nghi Trưng vội vàng đỡ sư tôn về giường, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Lê Anh, nghe thấy giọng Công Nghi Trưng mừng rỡ, vội cất giọng: “Vũ Hoàng điện hạ!”
Lê Anh nghe được sự gấp gáp trong lời Công Nghi Trưng, đẩy của bước vào, liền trông thấy Minh Tiêu pháp tôn hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn vương máu.
“Có chuyện gì vậy?” Lê Anh sắc mặt trầm xuống, vội tiến lên dò xét. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Cẩn thận!” Công Nghi Trưng vội nhắc nhở, “Sư tôn không biết bị khí tà ám gì xâm nhập vào trong thần khiếu, đột nhiên thổ huyết rồi ngất đi, tà khí này e rằng có thể lâu nhiễm, trước khi sư tôn hôn mê, người vẫn cố nắm tay ta không cho ta đến gần.”
Động tác của Lê Anh khựng lại, đầu ngón tay ngưng tụ một chút hỏa quang sáng đến chói mắt, ôn hòa mà thử thăm dò sương đen đang quấn quanh mi tâm của Minh Tiêu pháp tôn.
Cửu Dương Lê Hỏa chính là khắc tinh của tà khí, sương đen bị hỏa quang chạm đến lập tức tan đi bảy phần, nhưng phần còn lại đã hoàn toàn đi vào chỗ sâu trong thần khiếu.
Lê Anh sắc mặt ngưng trọng, thu tay, chậm rãi nói: “Là huyết chú.”
Công Nghi Trưng đọc nhiều sách, đương nhiên biết đến hai chữ này, chỉ là chưa từng tận mắt chứng kiến.
“Huyết chú thuật của Huyết Tông?” Công Nghi Trưng mặt lộ vẻ kinh ngạc, gắt gao nhíu mày, “Không phải Huyết Tông đã bị diệt từ ba trăm năm trước rồi sao?”
Ba trăm năm trước, Thừa Huyên Đế – Yến Già vọng tưởng thành thần, âm thầm lập ra Huyết Tông, trong Huyết Tông có bốn bộ, có một bộ tên là Diệt Vận Bộ, chuyên nghiên cứu huyết chú thuật. Huyết chú không phải độc cũng không phải cổ, mà là dùng những thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn tra tấn người đến chết, ép lấy oán độc chi khí trong thần hồn của người bị hại, sau đó dùng máu đầu tim của người sống làm dẫn, từ đó hình thành huyết chú. Sức mạnh của nhân tộc chi thần bắt nguồn từ chúng sinh nguyện lực, mà Huyết Tông lại mưu đồ dùng chúng sinh oán thay thế chúng sinh nguyện để thành thần, loại sức mạnh này cực kỳ khủng bố, ngay cả Pháp Tướng cũng không thể tránh khỏi bị ô nhiễm. Tuy nhiên, cuối cùng Huyết Tông vẫn bị Liễm Nguyệt đạo tôn đánh bại, thân tử đạo tiêu, hồn bay phách tán, bốn bộ của Huyết Tông cũng bị thanh trừ hoàn toàn.
Là một trong những người trải qua sự việc năm đó, Lê Anh từng cùng Đạo Tôn kề vai chiến đấu, chứng kiến chỗ khủng bố và quỷ dị của huyết chú, bởi vậy nàng lập tức nhận ra nguồn gốc của luồng hắc khí này. Huyết chú một khi nhiễm phải liền trở thành uế tạp, trừ phi là loại yêu vật đặc biệt, bằng không khó mà thanh tẩy sạch sẽ. Lê Anh có Cửu Dương Lê Hỏa hộ thân, ngược lại không sợ, nhưng giờ phút này huyết chú đã hoàn toàn đi vào trong cơ thể Minh Tiêu pháp tôn, nàng cũng không thể dùng Lê Hỏa để tẩy tủy trừ uế cho ông, uy lực của Thái Dương thần hỏa là thứ nhân tộc không có khả năng chịu đựng.
“Chuyện này e rằng phiền phức rồi …” Lê Anh siết chặt nắm tay, đôi mắt phượng đầy nghiêm nghị, “Sức mạnh của huyết chú dược vật tầm thường không thể tiêu trừ, như loài trùng gặm tận xương tủy, sẽ từ từ hành hạ con người đến chết.”
Công Nghi Trưng từng đọc qua những ghi chép về huyết chú trong sách, nhưng đó là một trong những cơ mật của tam điện Thiên Lộc Cung, tuy có nhắc đến, cũng là một cách mơ hồ. Chỉ biết rằng huyết chú có vô số loại phối phương, vì cách chết của người bị hại khác nhau mà tạo thành chú oán khác nhau, muốn loại bỏ huyết chú, cần phải biết phối phương của huyết chú, dùng thảo dược tương ứng điều chế nước thuốc giải chú.
“Rốt cuộc là ai đã ra tay độc ác với sư tôn như vậy …” Công Nghi Trưng nắm chặt song quyền, đôi mắt xưa nay ôn nhuận giờ đây phủ lên một tầng hàn ý lạnh lẽo.
“Ta không rõ kẻ đó có thâm thù đại hận gì với Minh Tiêu pháp tôn, nhưng chuyện huyết chú thuật tái hiện nhân gian, chuyện này nhất định phải bẩm báo với Đạo Tôn.” Lê Anh vẻ mặt nghiêm trọng, trong mắt dường như nặng trĩu rất nhiều tâm sự, đôi mắt đẹp càng hiện lên tang thương, “Thứ lỗi cho ta nói thẳng, Minh Tiêu pháp tôn xưa nay ẩn cư thanh tu, người có thể tiếp cận hắn, hiện giờ đều ở trong Thần Tiêu Phái, đối với bất kỳ trong Đạo Minh bảy tông, ta đều không thể hoàn toàn tin tưởng, kể từ hôm nay, phong tỏa hậu sơn, ngoài ta ra, không một ai được đến gần Minh Tiêu pháp tôn.”
Công Nghi Trưng cố nén nỗi đau, đứng dậy cúi người thật sâu trước Lê Anh: “Phiền điện hạ chăm sóc sư tôn.”
Lê Anh khẽ gật đầu, rồi bổ sung: “Bất cứ ai, bao gồm ngươi.”
Công Nghi Trưng hô hấp khựng lại, chua xót cười khổ: “Ta hiểu rồi.”
“Không phải ta nghi ngờ ngươi sẽ hại Minh Tiêu pháp tôn, nhưng không thể không phòng, tránh có kẻ lợi dụng ngươi.” Lê Anh liếc nhìn hắn thật sâu, “Linh lực ta có chứa thần tính của Cửu Dương Lê Hỏa, có thể ở mức độ nhất định áp chế huyết chú lan rộng, nhưng cũng không cầm cự được lâu, ngươi tốt nhất hãy nhanh chóng tìm ra kẻ hạ chú và phối phương giải chú.”
Đợi Công Nghi Trưng rời khỏi phòng, Lê Anh mới bày ra kết giới, rót linh lực vào thiên âm pháp loa, một luồng ánh sáng rực lên, chiếu sáng cả gian phòng đóng kín, phản chiếu lên hư không một bóng người mờ ảo. Không nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, hình như đang lười nhác mà nằm dưới giàn hoa, mái tóc đen dài như thác đổ, phủ rải rác trên chăn gấm, bóng hoa che một nửa khuôn mặt quyến rũ, nhưng không thể che giấu được vẻ phong lưu và nhàn nhã.
“Lê Anh à …” một giọng dễ nghe ngậm cười vang lên, “Thật hiếm có, cô lại chủ động tìm ta.”
Lê Anh thần sắc phức tạp nhìn cảnh tượng trước mắt, đây chính là kẻ ẩn thế ba trăm năm, cường giả đương thời mãnh mẽ nhất cũng thần bí nhất, Liễm Nguyệt đạo tôn.
Vẫn chẳng có chút đứng đắn nào, giống hệt ba trăm năm trước.
“Xảy ra chuyện lớn rồi.” Lê Anh than một câu.
“Là chuyện của Diêm Tôn?” Liễm Nguyệt đạo tôn không ra khỏi cửa, nhưng những chuyện nên biết nàng đều biết hết, nàng thở dài, bất đắc dĩ nói, “Hiện tại ta đang suy yếu … Đang êm đẹp, các ngươi chọc giận nàng ta làm gì? Còn ép ta rời núi nữa, ta không thích dây dưa với kẻ họ Yến.”
Ba trăm năm trước, Thừa Huyên Đế – Yến Già vì muốn thành thần mà hiến tế chúng sinh, Lang Âm tiên tôn đã tan hết tu vi bản thân để cứu tính mạng thương sinh. Vì để hồi sinh chàng, Liễm Nguyệt đạo tôn cứ ba ngày nhỏ một chén máu đầu tim, ba trăm năm qua chưa từng gián đoạn, chuyện này chỉ có rất ít người biết, chúng nhân đều cho rằng nàng lánh đời ẩn cư là không thích xuất đầu lộ diện, lại không biết nàng đang trong thời kỳ suy yếu, không thể ra tay.
“Không phải Diêm Tôn, là Huyết Tông.” Lê Anh nghiêm mặt, ngữ khí càng thêm trầm trọng, “Huyết chú thuật hiện thế nhân gian, người trúng huyết chú …. là Minh Tiêu pháp tôn.”
Trong hư ảnh, người nọ chậm rãi ngồi thẳng dậy, khí thế bỗng chốc thay đổi, không còn chút yếu mềm đáng thương nào như trước, dù cách xa ngàn vạn dặm, Lê Anh vẫn cảm nhận được một tia uy áp.
“Huyết chú thuật.” Liễm Nguyệt đạo tôn sâu kín thở dài, “Thật là khiến người ta không được yên ổn mà …. Thế gian này mới yên ổn được ba trăm năm. Thận Chi bây giờ thế nào?”
“Hôn mê bất tỉnh, tuy có Cửu Chuyển Kim Thân, nhưng cũng không thể ngăn cản huyết chú xâm nhiễm, chỉ miễn cưỡng trì hoãn thêm mấy ngày.” nghe Liễm Nguyệt đạo tôn gọi tên thật của Minh Tiêu pháp tôn, trong lòng Lê Anh không khỏi âm thầm thở dài — hắn rốt cuộc cũng có được một phần khoan thứ từ nàng.
Ba trăm năm qua, Minh Tiêu pháp tôn tự giam mình trong một gian phòng nhỏ, không gặp người ngoài, dốc lòng nghiên cứu đan dược, cứu người vô số, tế thế độ sinh, thế nhân ai nấy đều cảm nhớ ân đức của hắn, nhưng rất ít người biết rằng, tất cả những chuyện hắn làm đều là vì chuộc tội. Chỉ vì năm đó hắn từng lầm đường lạc lối, bị Huyết Tôn mê hoặc, gia nhập môn hạ Huyết Tông, làm tay sai cho kẻ tà ác, trở thành Nghịch Mệnh Sử dưới trướng Huyết Tôn. Dưới tay hắn không biết đã có bao nhiêu người chết oan, tất cả đều là nhân quả mà hắn phải gánh chịu. Liễm Nguyệt đạo tôn cuối cùng cũng biết được chuyện hắn đã làm, cắt bào đoạn nghĩa, nhưng không giết hắn, chính là muốn hắn dùng phần đời còn lại để bù đắp những sai lầm hắn đã phạm phải.
Người còn sống không thể thay người đã chết nói lời tha thứ, nên dù có sống đến cuối đời, cũng không thể giải thoát, đây cũng là lý do Minh Tiêu pháp tôn nói với Lê Anh, hắn không xứng nói chuyện buông xuống.
“Có khi nào đây là huyết chú từ ba trăm năm trước để lại không?” Lê Anh hỏi.
“Sau chuyện đó, ta chưa từng gặp lại hắn, ta chỉ biết Huyết Tôn từng bắt hắn lập tâm ma huyết thề, không rõ có dính dáng đến huyết chú hay không.” Liễm Nguyệt đạo tôn trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng dù có là lưu lại từ ba trăm năm trước, cũng chắc chắn phải có nguyên do mới bị kích phát vào hôm nay.”
Người chính đạo hiểu biết về huyết chú thuật quá ít, có lẽ người hiểu rõ huyết chú nhất chính là Minh Tiêu pháp tôn, nhưng hiện giờ hắn đã hôn mê bất tỉnh.
“Việc này ta đã giao cho Công Nghi Trưng điều tra.” Lê Anh nói, “Có ta ở đây trông chừng, thân thể và thần hồn của Minh Tiêu pháp tôn hắn là không bị huyết chú ăn mòn ngay, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì một tháng, vẫn phải tìm ra kẻ đã hạ chú.”
“Vất vả cho cô rồi.” Liễm Nguyệt đạo tôn nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý cảm kích, “Ta sẽ sai người điều tra lại án cũ năm xưa.”
Hư ảnh dần dần tiêu tán, trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
__
Trên đại điện Thần Tiêu Phái, Đạo Minh bảy tông một lần nữa tụ họp, nhưng khi đối diện với Công Nghi Trưng, tâm tư mỗi người đều khác nhau, thần sắc phức tạp.
Công Nghi Trưng khẽ dựa vào thành ghế, những ngón tay thon dài thong thả lật mở quạt Xuân Thu, một bộ trường bào sắc xanh đen thấp thoáng ánh sáng nhàn nhạt, lộ ra vài phần nội liễm tự phụ, trầm ổn mà thần bí. Khuôn mặt tuấn mỹ khó giấu sự tái nhợt do trọng thương chưa lành, đôi mày khẽ chau lại, hàng mi dài phủ bóng xuống đôi mắt khép hờ, đồng tử nhìn như trầm tĩnh bình thản phản chiếu phục sức thâm trầm, tựa như mây dày đang tích tụ trước cơn giông bão.
Không biết là do đột phá cảnh giới, hay vì những biến cố vừa qua, mọi người nhìn Công Nghi Trưng ngồi trước mặt, chỉ cảm thấy hắn đã khác hẳn trước đây, mất đi vài phần ôn hòa, nhiều hơn vài phần uy thế khó lường. Hiện giờ hắn đã chứng đạo Pháp Tướng, được xếp ngang hàng với những người ngồi đây, được xưng là tôn giả. Giới tu đạo chỉ luận cảnh giới, không luận tuổi, bởi vậy hắn đã có thể ngang hàng luận giao cùng bọn họ.
Pháp Tướng xưng tôn, dù có tội cũng không thể sỉ nhục, huống hồ Công Nghi Trưng cũng đã cứu mạng rất nhiều người, không ai có thể đối xử vô lễ với hắn.
Đương nhiên, lời nói của Tạ Chẩm Lưu cũng rất quan trọng, âm mưu của Phượng Thiên Linh được phơi bày ánh sáng, giúp Công Nghi Trưng gột rửa tội danh rất lớn.
Phượng Thiên Linh xuất thân từ Ủng Tuyết Thành, điều này đối với Ủng Tuyết Thành mà nói thì là một đả kích rất lớn, Tạ Chẩm Lưu là chính nhân quân tử, thẳng thắn thừa nhận sai, không hề né tránh, ngược lại khiến Lân Chiếu tôn giả sinh ra vài phần hổ thẹn. Trước đó khi biết Công Nghi Trưng cấu kết với Diêm Tôn, trong lòng ông chỉ nghĩ đến bao che và giấu giếm, chẳng thể quang minh lỗi lạc như Tạ Chẩm Lưu, đây là kiếm khí của chính đạo kiếm tu.
Công Nghi Trưng lẳng lặng nghe mọi người nói, Lân Chiếu tôn giả nói: “Mấy ngày trước, Phá Nguyệt kiếm tôn đã điều tra rõ, thân phận thực sự của Phượng Thiên Linh chính là phản đồ Tạ Tầm của Ủng Tuyết Thành, Tạ Tầm luyện hóa kiếm hồn, người dùng kiếm khí đả thương ngươi chính là hắn, sợ rằng giết chết chín tên tu sĩ của Quảng Lăng Môn cũng là hắn. Hắn vu oan cho Diêm Tôn, e rằng muốn khơi mào xung đột, ngồi xem Đạo Minh và Diêm Tôn chém giết lẫn nhau.”
Thân phận của Tạ Tầm, Công Nghi Trưng sớm đã biết, bởi vậy nghe những lời này, hắn cũng chẳng hề ngạc nhiên, chỉ khẽ cười nhạt.
Sau khi chứng cứ thứ hai được đưa ra, ai là kẻ giết tu sĩ Quảng Lăng Môn đã không còn quan trọng, bọn họ muốn giết là Diêm Tôn Yến Tiêu, thân phận của nàng chính là tội lỗi. Mà biết rõ Phượng Thiên Linh vu oan hãm hại thì vẫn không thể chứng minh trong sạch của Yến Tiêu, ở trong lòng bọn họ, Yến Tiêu như cũ là người nên giết, hoặc ít nhất, cũng phải ép nàng giao ra Ách Nan Thư. Nhưng mất đi Ách Nan Thư, liền như bẻ gãy đôi cánh và tứ chi của nàng, mất đi sức lực tự bảo vệ mình, còn không phải chỉ còn nước bị Đạo Minh cầm tù và xét xử. Cao ngạo như nàng, sao có thể chịu nổi khuất nhục như vậy.
“Tạ Tầm là Phượng Thiên Linh, nhưng Phượng Thiên Linh chưa chắc đã là Tạ Tầm.” Công Nghi Trưng chậm rãi nói một câu.
“Có ý gì?” mọi người khó hiểu nhíu mày.
“Hai mươi lăm năm trước, sư tôn của ta từng giao thủ với Phượng Thiên Linh, nói thẳng kẻ đó tu vi đứng đầu đương thời, không thua kém gì người. Nếu lúc đó Phượng Thiên Linh là Tạ Tầm, thì hắn tuyệt đối không có năng lực thoát khỏi sự truy lùng của Đạo Minh. Bởi vì kiếm tôn từng nói, ba mươi năm trước, Tạ Tầm chỉ là một kiếm tu kỳ Nguyên Anh, ngắn ngủi năm năm, hắn không có khả năng nhảy vọt lên thành Pháp Tướng đứng đầu, qua được tai mắt của Đạo Minh bảy tông, đánh cắp thất bảo ngay giữa Thiên Đô.” Công Nghi Trưng nhìn về phía Tạ Chẩm Lưu, người sau gật đầu, khẳng định cách nói của Công Nghi Trưng.
Mọi người suy nghĩ một lát, cũng gật đầu, Từ Âm hỏi: “Ngươi nói có lý, nhưng nếu Tạ Tầm không phải Phượng Thiên Linh, vậy làm sao giải thích lai lịch của kiếm hồn?”
“Còn một khả năng khác.” Công Nghi Trưng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ý vị sâu xa nói, “Phượng Thiên Linh không chỉ có một người.”
Phượng hoàng đồ đằng ẩn giấu trong bóng tối kia, ở trong mắt Công Nghi Trưng dần dần hiện rõ, áo đen bao phủ trong sương mù, hình dáng cũng lộ ra những đường nét mơ hồ.
“Phượng Thiên Linh không chỉ có một người?”
Nghe thấy câu này, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên một tia hàn ý.
Cái phỏng đoán của Công Nghi Trưng thoạt nghe có vẻ hoang đường đáng sợ, nhưng cẩn thận ngẫm kỹ, lại vô cùng hợp lý.
Đúng vậy, nếu chỉ có một người mà có thể thắng được Đạo Minh bảy tông, vậy thì quá mức khủng bố, nhưng nếu là một đám người hợp tác với nhau, yểm hộ cho nhau, thì lại hợp lý rất nhiều.
Công Nghi Trưng chậm rãi nói: “Đánh cắp thất bảo, cắt đứt truy tra, tập kích ta và Yến Tiêu, giết tu sĩ của Quảng Lăng Môn, vu oan hãm hại châm ngòi gây chuyện … Những chuyện này không thể nào chỉ do một người làm.”
Công Nghi Trưng không nói ra, còn có hai việc Công Nghi Thuần mất tích; thủ tọa Tự Tại Thiên của Tiệt Thiên Giáo phản giáo. Trong này có rất nhiều sự kiện đều có liên quan đến phượng hoàng đồ đằng, mà chứng cứ trực tiếp nhất, xuất phát từ chỉ chứng của Thần Khải, hắn là người duy nhất tự xưng đã nhìn thấy Phượng Thiên Linh, thậm chí còn vẽ lại chân dung của đối phương. Công Nghi Trưng chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng lời Thần Khải, hắn tất nhiên còn giấu giếm rất nhiều chân tướng.
“Nếu Phượng Thiên Linh không chỉ có một người, vậy có phải có một loại khả năng, trong Phượng Hoàng Trủng đang chôn giấu chính là đồng lõa của hắn không?” Từ Âm chống cằm trầm tư, “Thất bảo của Đạo Minh, hiện giờ chúng ta mới chỉ thấy Dẫn Phượng Tiêu và kiếm hồn, năm món bảo vật còn lại có thể đang nằm trong Phượng Hoàng Trủng không? Tạ Tầm cũng đang nhắm vào bảo vật này?”
“Công Nghi đạo hữu, ngươi còn có manh mối khác về Phượng Hoàng Trủng không?” Hoa Ngâm Phương hỏi.
“Có.” Công Nghi Trưng ho nhẹ một tiếng, lấy ra một cuộn trục đặt lên bàn, lắc nhẹ một cái, cuộn trục mở ra, một tấm bản đồ dần dần hiện ra trước mặt mọi người, “Đây chính là bản đồ cất giấu trong Dẫn Phượng Tiêu.”
Mọi người tiến lên nhìn kỹ, Lan Thái La cau mày nhìn ngang nhìn dọc: “Có chút quen mắt!”
“Là hải nhãn Nam Hải.” Công Nghi Trưng nói.
“Đúng vậy!” Lan Thái La vỗ cánh kinh ngạc, “Quả thật có tám chín phần tương tự!”
Linh Sư Đảo nằm ngoài biển, đối với địa hình hải ngoại tương đối hiểu biết hơn một chút. Nhưng Lan Thái La là cầm yêu, đối với bản đồ dưới đáy biển cũng chỉ học sơ một chút khi mới nhập môn cách đây ngàn năm trước, nhưng bản đồ lúc đó đã là của mấy vạn năm trước, còn tấm bản đồ trước mắt này hẳn là trong vòng ba mươi năm trở lại đây, trải qua ngàn năm đại hình biến hóa rất lớn, hắn có thể nhìn ra một vài điểm quen thuộc, thì không hề dễ dàng.
“Phượng Thiên Linh đã bố trí một cái bẫy, muốn thỉnh quân nhập hũ, nhưng bất kể chúng ta có nhìn thấu âm mưu này hay không, đều nhất định phải tiến vào.” năm ngón tay thon dài của Công Nghi Trưng lướt qua cuốn trục, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên hải nhãn, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, “Người đứng sau bức màn này, cũng nên hiện thân rồi.”
Người đứng sau bức màn đang ở trong Phượng Hoàng Trủng, hay là đang ở trong Thần Tiêu Phái?
Từng gương mặt lướt qua tâm trí hắn, những gương mặt hiền từ đó dần dần trở nên méo mó dữ tợn.
Công Nghi Trưng hiểu rõ một điều, đó chính là Minh Tiêu pháp tôn đang điều tra người đã cấu kết với Tống Thiên Sơn trong môn phái, phải chăng đây chính là lý do kẻ đó ra tay với sư tôn?
Công Nghi Trưng chợt nhớ tới một câu Yến Tiêu từng nói — Âm Khư vốn là nơi không người, chính lòng người đã biến nó thành Vô Gian địa ngục.
Quỷ Giới vốn không nằm ở Âm Khư, mà ở trong lòng người.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.