Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Theo ghi chép trong sách, Dạ Dạ Tâm là một loại tiên hoa chỉ nở vào đêm trăng tròn, những lúc khác nó đều ẩn sâu dưới đáy biển. Đây là một loại linh thảo có thể bơi lội dưới biển, vừa giống hoa, vừa giống người, muốn bắt được nó chỉ có thể chờ đến đêm trăng tròn, nếu bỏ lỡ cơ hội, chỉ có thể đợi thêm một tháng nữa. Loài hoa này vô cùng linh tính, nếu bắt hụt một lần, nó sẽ sinh ra cảnh giác, lần sau sẽ càng khó mà bắt được.
Trong mấy ngày chờ trăng tròn, Công Nghi Trưng phối hợp với hành động của Đạo Minh bảy tông, quét sạch những tà tu ẩn náu ở bốn châu bắc địa. Yến Tiêu không phải là người của Đạo Minh, tự nhiên không có cái gọi là “nghĩa khí hành hiệp” để lãng phí linh khí của mình giúp Đạo Minh trừ tà, nàng đã đồng ý cùng Công Nghi Trưng tìm kiếm Phượng Hoàng Trủng, mà Công Nghi Trưng cũng thể hiện thành ý, nàng cũng không keo kiệt mà bày tỏ một chút thiện chí.
“Đây là bản đồ của Phượng Hoàng Trủng.”
Trong khách điếm, Yến Tiêu giao một tấm bản đồ cho Công Nghi Trưng.
Công Nghi Trưng ngạc nhiên mà nhướng mày, không ngờ Yến Tiêu lại sảng khoái như vậy, hắn nhận lấy bản đồ, mở ra cẩn thận xem xét.
“Ta biết ngươi nhất định thắc mắc tại sao ta lại sảng khoái như thế.” Yến Tiêu mỉm cười nói.
Công Nghi Trưng không cần nghĩ ngợi cười nói: “Vẽ một tấm bản đồ thì cần gì đến bốn ngày, e rằng cô đã nghĩ đủ mọi cách đối chiếu nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào.”
Nụ cười trên môi Yến Tiêu lập tức tắt ngấm, không cười nổi nữa.
Những ngày này, khi Công Nghi Trưng bận rộn ngược xuôi khắp nơi, nàng ở lại khách điếm Vân Mộng chờ đợi. Trong thời gian đó, nàng cũng không phải ăn không ngồi rồi, mà đã lục soát hết tất cả các bản đồ có thể tiếp cận, muốn đối chiếu để tìm ra nơi có địa hình trùng khớp với Phượng Hoàng Trủng. Đương nhiên Xu Cơ Lâu có bản đồ khái quát mười bốn châu, nhưng bản đồ địa hình chi tiết là quân sự cơ mật của từng châu, không phải người bình thường muốn xem là có thể xem được. Sau bốn ngày tìm kiếm không có kết quả, nàng mới vẽ ra tấm bản đồ này, đẩy vấn đề khó này cho Công Nghi Trưng. Nàng vốn định mượn cơ hội này để tạo một chút nhân tình, đổi lấy chút lợi ích, nhưng Công Nghi Trưng liếc mắt một cái đã nhìn thấu, thẳng thừng chỉ ra.
Yến Tiêu lạnh mặt nói: “Khi thổi Dẫn Phượng Tiêu sẽ có sóng âm nhiễu loạn, ta đã bày sương khói trong phòng và thổi tiêu, quả nhiên sóng âm ấy có điều cổ quái, khiến sương khói hình thành một tấm bản đồ.”
Tu sĩ cảnh giới cao thập khiếu thông suốt, gần như nhìn qua là không thể quên được, huống hồ nàng đã xem tấm bản đồ đó vô số lần, tự nhiên in sâu trong tâm trí. Như vậy, Dẫn Phượng Tiêu cũng không còn quan trọng nữa.
Công Nghi Trưng nói: “Cô nghĩ rằng có tấm bản đồ này là có thể tự tìm đượcPhượng Hoàng Trủng, nhưng không ngờ rằng giữa thiên hạ mười bốn châu, muốn tìm được nơi nơi có địa hình trùng khớp với bản đồ này, không hề đơn giản.”
Yến Tiêu nhướng mày cười, khẽ nhún vai: “Công Nghi đạo trưởng, ngươi phải hiểu một điều, Phượng Hoàng Trủng đối với ta không phải vật nhất định phải có được. Ta không quá hứng thú với Thất bảo của Đạo Minh, nó chỉ là cơ hội để ta tránh khỏi sự giám sát của Đạo Minh, rũ bỏ cái thân phận Diêm Tôn. Có được thì tốt, không có cũng chẳng sao, những người nhất định phải có được nó là Đạo Minh bảy tông các ngươi, và chính ngươi.”
Những lời này khiến nàng lập tức chiếm lại thế chủ động.
Công Nghi Trưng bật cười: “Phải, phải, đa tạ Tôn chủ đã dẫn đường cho bần đạo.”
Yến Tiêu kiêu ngạo ngẩng cao cằm: “Bản đồ ta đã đưa cho ngươi, ngươi nhìn ra được nơi đó là chỗ nào chưa?”
Những tin tức cơ mật mà Công Nghi Trưng có thể tiếp cận đương nhiên vượt xa Yến Tiêu, đừng nói là tàng thư triệu bản của Thần Tiêu Phái, ngay cả Thiên Lộc Cung – nơi được xưng là thư viện lớn nhất thiên hạ, hắn cũng có thể vào tận nội tam điện để tra cứu, hơn nữa từ nhỏ hắn đã có khả năng đọc một lướt mười, nhìn qua là không quên, gần như cả nửa kho sách Thiên Lộc Cung đều được hắn ghi nhớ vào trong trí óc.
“Thiên hạ mười bốn châu, hải vực chín vạn dặm, thực ra đây chỉ là một con số tượng trưng. Nhân tộc còn chưa thể khám phá từng ngóc ngách của Tam Giới, nhiều người cho rằng muốn hiểu biết sự rộng lớn của thiên hạ thì chỉ cần một tấm bản đồ, nhưng thực tế không phải vậy. Nhân thế vạn năm, biển hóa nương dâu, địa hình thế gian này mỗi thời mỗi khắc đều biến hóa, chỉ nói đến Vân Mộng thôi, bản đồ của vạn năm trước và bây giờ đã khác nhau một trời một vực. Tấm bản đồ mà cô lấy được từ Dẫn Phượng Tiêu này, có thể chỉ về một địa phương cách đây hai mươi năm trước, cũng có thể là mười năm trước, mà những tấm bản đồ ta từng xem qua có thể chất đầy cả khách điếm này, thời gian trong đó trải dài hàng vạn năm. Nếu muốn tìm ra trong kho tàng mênh mông của mười bốn châu suốt hàng vạn năm một tấm bản đồ trùng khớp với cái này….” Công Nghi Trưng thở dài một tiếng.
Yến Tiêu sắc mặt nghiêm trọng nói: “Nghe có vẻ như là không thể.”
“Đúng là không có chỗ nào hoàn toàn trùng khớp, nhưng có đến bốn mươi tám nghìn sáu trăm năm mươi ba chỗ tương tự.” Công Nghi Trưng nói.
Yến Tiêu: “…”
Hình như cũng không khó tìm lắm.
Đối với nửa bước Pháp Tướng, trí nhớ là một loại năng lực nhỏ nhặt không đáng kể, điều đáng sợ hơn là khả năng tư duy và suy luận, có thể trong thời gian ngắn như vậy nhớ lại tất cả ký ức, cũng từ đó sàng lọc ra tin tức hữu ích, điều này không thể giải thích rằng cảnh giới cao, mà chỉ có thế nói là thiên phú dị bẩm.
“Bốn mươi tám nghìn chỗ này, có cái thuộc về bản đồ từ ba ngàn năm trước, có cái từ một trăm năm trước. Chúng ta chỉ có thể dựa vào khí hậu biến hóa để suy đoán những khả năng địa hình biến đổi. Khoảng một nửa trong số đó có thể loại trừ.” Công Nghi Trưng từ tốn tính toán.
“Vậy còn lại hai mươi bốn nghìn chỗ.” Yến Tiêu nhíu mày nói, “Dường như phạm vi cũng không thu hẹp được bao nhiêu.”
“Không có cách nào xác định chính xác.” Công Nghi Trưng cuộn tấm bản đồ lại, “Bản đồ chỉ là một manh mối rất đơn lẻ, nó cần có thêm tin tức bổ trợ thì mới có thể tìm được hướng đi đúng đắn.”
Ánh mắt Yến Tiêu khẽ động, chăm chú nhìn Công Nghi Trưng: “Vậy tức là, vẫn phải thu hồi toàn bộ Dẫn Phượng Tiêu mới có thể tìm được Phượng Hoàng Trủng?”
Công Nghi Trưng mỉm cười nói: “Vạn vật thế gian đều có linh tính, dù là vật chết cũng sẽ nhớ những nơi mình từng đi qua, Dẫn Phượng Tiêu cũng vậy. Chỉ cần lần lại hành tung của Dẫn Phượng Tiêu trong hơn hai mươi năm qua, có thể loại bỏ phần lớn hai mươi bốn nghìn lựa chọn.”
Yến Tiêu nói: “Cách này chắc chắn không đơn giản, nếu không ngươi đã chẳng cần tìm ta hợp tác.”
Công Nghi Trưng đáp: “Cái giá phải trả không nhỏ, hơn nữa trên thế gian này, người có thể khiến vật chết mở miệng nói chuyện không có nhiều.”
Yến Tiêu nói: “Chắc ngươi chính là một trong số đó?”
“Xem ra chúng ta ngày càng hiểu rõ nhau hơn.” Công Nghi Trưng ý cười càng sâu, “Đợi tìm được Dạ Dạ Tâm, chúng ta sẽ quay về Ngọc Kinh, Minh Đường cần trở về dược viên để trồng ra Dũng Linh Hoa, còn ta cũng nhân cơ hội này bày trận vấn linh.”
Nghĩ đến Vi Sinh Minh Đường, Yến Tiêu không khỏi cau mày, nghiêm nghị nói: “Ngươi bảo hắn tránh xa Thập Anh một chút, nếu không hắn khó mà sống đến lúc trồng xong hoa.”
Công Nghi Trưng bật cười, rồi nói với Yến Tiêu về Vi Sinh Minh Đường.
“… Công Nghi chúng ta và Vi Sinh vốn là hai đại gia tộc ở Ngọc Kinh, ta tuy từ nhỏ ở Thần Tiêu Phái, nhưng thanh danh nghịch ngợm của hắn thì đã sớm nghe thấy. Năm ta bảy tuổi, trở về Ngọc Kinh thăm nhà, qua lời giới thiệu của thúc bá kết giao với Vi Sinh Minh Đường. Tuy họ Vi Sinh cũng là một dòng họ cổ xưa, nhưng gia tộc bọn họ có gia huấn, không cho đệ tử gia tộc xuất thế, trên dưới gia tộc ru rú trong nhà, cũng chỉ qua lại với Công Nghi gia chúng ta. Mà tính cách hắn thì kỳ quặc quái gở, không thích tu hành, lại đam mê hoa cỏ, chẳng có bằng hữu gì, chỉ có ta là nói được vài câu với hắn.”
Nghe đến đây, Yến Tiêu không nhịn được nói: “Tên đó miệng quá độc.”
Công Nghi Trưng sờ mũi, bật cười nói: “Có lẽ tâm địa cũng chẳng phải tốt đẹp.”
Yến Tiêu khẽ cười một tiếng, liếc nhìn Công Nghi Trưng: “Thì ra Công Nghi đạo trưởng trời quang trăng sáng, tiên phong đạo cốt lại thích kết giao với kẻ ác.”
“Thiện ác phải nhìn nhận một cách biện chứng, bằng hữu của ta tâm địa không tốt lắm, nhưng sẽ không hại người. Còn đạo lữ của ta tuy giết người vô số, nhưng chưa từng sát hại người vô tội.” Công Nghi Trưng cười ngâm ngâm, đáp lại sự trêu chọc của Yến Tiêu, “Hắn chỉ thích trồng những loài kỳ hoa dị thảo mà trong mắt người khác có vẻ máu me quỷ dị, người khác không hiểu, liền coi hắn như quái vật. Mà tính tình hắn lại chẳng buồn giải thích với kẻ phàm phu, nếu nói nhiều một câu, liền như con nhím đầy gai, ngay cả phụ thân hắn cũng thường bị hắn làm tức đến mức trợn mắt ngất đi.”
“Vậy ngươi làm sao chịu được hắn?” Yến Tiêu hỏi.
“Ta không cảm thấy hắn khó gần, nên chẳng có gì phải chịu đựng.” Công Nghi Trưng cười nói, “Hắn đau lòng ta dùng hết huyết ngó sen và Định hồn đan của hắn, nhưng thật ra hắn chỉ giả bộ, không phải thực sự keo kiệt. Cả đời hắn trồng không biết bao nhiêu loại hoa, nhưng lại không có ai thưởng thức, ta hái vài bông hoa của hắn, ăn vài viên thuốc của hắn, hắn chỉ cảm thấy có người thưởng thức, trong lòng âm thầm vui mừng, làm gì có chuyện thực sự tức giận.”
Yến Tiêu nghi hoặc nhìn Công Nghi Trưng, lời tuy chưa nói ra, nhưng Công Nghi Trưng đã đọc hiểu ánh mắt của nàng — ngươi mặt dày mà còn tự đắc như vậy, có chỗ nào giống phong thái đứng đầu tiên môn?
Yến Tiêu vỗ vai Công Nghi Trưng, châm chọc nói: “Ta thật bội phục ngươi, miệng đầy ngụy biện tà thuyết, không những có thể thuyết phục người khác, cũng có thể tự thuyết phục chính mình. Giờ ta ngược lại muốn hỏi một câu, Vi Sinh Minh Đường làm sao chịu đựng ngươi được?”
Công Nghi Trưng không để lời châm chọc của Yến Tiêu ở trong lòng, mở quạt Xuân Thu, khẽ phẩy vài cái, phong thái vẫn phong lưu tuấn nhã nhất phái.
“Người đời ai chẳng nói ta, Công Nghi Trưng, là quân tử khiêm nhường, ôn hòa nho nhã?” Công Nghi Trưng cười rạng rỡ.
“Thực chất lừa đời lấy tiếng, ra vẻ đạo mạo.” Yến Tiêu hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Cuối cùng, cũng đợi được đến đêm trăng tròn.
Dạ Dạ Tâm sinh ra dưới vực sâu biển cả, Thập Anh là một con mèo sợ nước, nên Yến Tiêu chỉ có thể để nàng ở lại trên bờ chờ tin tức.
“Tôn chủ, ta không sợ nước, ta muốn theo người để bảo vệ người!” Thập Anh nhìn với ánh mắt mong mỏi.
Kể từ khi biết Yến Tiêu và những người khác sẽ xuống đáy biển sâu để lấy Dạ Dạ Tâm, nàng ngày nào cũng đến bên bờ tập luyện, cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi đối với đại dương. Bây giờ tuy rằng khả năng bơi vẫn không tốt, nhưng ít nhất cũng không còn xù lông khi chạm vào nước nữa.
Thập Anh tuy là yêu thú, nhưng cũng giống như Yến Tiêu, đột ngột tới nhân gian sẽ vì linh khí loãng mà yếu đi đôi phần. Nàng không thể phân biệt được sự khác biệt này, chỉ dựa vào bản năng điên cuồng ăn uống, dựa vào linh khí trong thức ăn để bù đắp phần thiếu hụt trong cơ thể. Tu vi của Yến Tiêu cao hơn Thập Anh rất nhiều, nên sự thiếu hụt tự nhiên lớn hơn, đừng nói đến linh khí ít ỏi trong thức ăn, ngay cả linh thạch mỗi ngày cũng phải tiêu tốn không ít.
“Ta sợ Công Nghi Trưng không có ý tốt với người, Vi Sinh Minh Đường cũng không phải người tốt!”
Tư duy của yêu thú rất đơn giản, ai đối tốt với nàng thì là người tốt, còn lại đều là kẻ xấu.
Yến Tiêu tất nhiên biết lòng trung thành và tận tâm của nàng, đem nỗ lực của nàng đều xem ở trong mắt, nhưng vẫn phải cự tuyệt: “Biển sâu ngàn trượng không thể so với vùng biển nông, hơn nữa đối với cô lại bị áp chế rất lớn…”
“Đến lúc đó còn không biết là ai bảo vệ ai đâu.” Vi Sinh Minh Đường chen ngang một câu.
Thập Anh trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Ngươi chỉ là một phế vật trúc cơ, dựa vào đâu mà được đi cùng?”
Vi Sinh Minh Đường khẽ nhếch khóe môi, mở lòng bàn tay ra, để lộ một viên ngọc lấp lánh màu xanh biếc: “Tất nhiên là vì ta có Tích Thủy Châu.”
“Viên châu này có thể giúp người ta lặn xuống biển sao?” Thập Anh kinh ngạc hỏi.
Vi Sinh Minh Đường vẻ mặt đầy tự mãn, nói: “Tích Thủy Châu là pháp bảo của Thủy tộc, số lượng cực kỳ hiếm, có thể tạo ra một vùng không có nước dưới biển sâu, khiến người thường cũng có thể không sợ áp lực nước mà lặn xuống đáy biển.”
Viên Tích Thủy Châu trong tay Vi Sinh Minh Đường chỉ là viên nhỏ nhất, có thể chứa hai người ở bên trong, viên châu này là do hắn dùng không ít thiên tài địa bảo để đổi lấy quyền sử dụng trong hai mươi năm. Thế gian này có rất nhiều loại tiên thảo mọc dưới đáy biển sâu, Vi Sinh Minh Đường vì muốn hái những tiên thảo đó, cũng như để tự mình gieo trồng dưới biển, đã phải trả cái giá gần như cắt thịt mới đổi được viên châu nhỏ này.
Thập Anh nghe Vi Sinh Minh Đường nói vậy, đôi mắt mèo lập tức sáng rực lên, nhanh như chớp lao tới, không kịp trở tay đã giật được viên Tích Thủy Châu vào tay mình, nàng vui vẻ kêu lên: “Là của ta!” sau đó vẫy đuôi với Yến Tiêu, nói: “Tôn chủ, giờ thì ta có thể đi cùng người rồi!”
Vi Sinh Minh Đường nhìn lòng bàn tay trống rỗng, ngây ra một lúc mới bừng tỉnh, tức giận đến mức mất cả phong thái thần tiên công tử, liền quay sang Công Nghi Trưng: “Huynh không định quản à?”
Công Nghi Trưng sờ sờ mũi, cười khổ nhìn Yến Tiêu — mèo của cô, cô không định quản sao?
Yến Tiêu uể oải liếc hắn một cái, rồi xoa đầu Thập Anh, nói: “Thập Anh, trả lại cho hắn đi, muốn tìm được Dạ Dạ Tâm thì vẫn cần hắn góp sức.”
Nghe Yến Tiêu nói vậy, Thập Anh không dám nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn trả lại viên châu cho Vi Sinh Minh Đường.
Vi Sinh Minh Đường hừ lạnh một tiếng, hơi nhấc cằm đầy vẻ kiêu ngạo, hắn lấy lại Tích Thủy Châu, khẽ nắm trong tay, vận linh lực khiến viên châu phát ra ánh sáng xanh u tối, bao quanh người hắn như một bọt khí.
Vi Sinh Minh Đường định xoay người rời đi, nhưng vừa quay lại thì thấy Thập Anh đứng đó với vẻ mặt thất vọng, đôi mắt mèo vốn đen sáng giờ dường như mất hết ánh sáng, ảm đạm nhìn bóng lưng Yến Tiêu đang rời đi. Trông nàng chẳng khác nào một chú mèo bị bỏ rơi trên bãi biển, ngay cả cái đuôi cũng không buồn nhấc lên.
Vi Sinh Minh Đường khựng lại một chút, sau một hồi đấu tranh nội tâm mới khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn, tự lẩm bẩm: “Viên Tích Thủy Châu này thực ra có thể chứa được hai người.”
Thập Anh ngẩn ra, nhưng khi hiểu được ý nghĩa câu nói ấy, đôi mắt nàng lập tức sáng rực lên, nhanh như chớp, nàng đã lao đến đứng cạnh Vi Sinh Minh Đường, nắm lấy tay áo hắn, sốt sắng thúc giục: “Mau theo Tôn chủ!”
Nhiệt độ cơ thể của Thập Anh cao hơn người thường, Vi Sinh Minh Đường chỉ cảm thấy như có một lò sưởi nhỏ đang dán vào cánh tay phải của mình, vết thương vài ngày trước vừa mới lành, giờ lại bắt đầu âm ỉ đau…
Hắn khó chịu kéo tay áo, nói: “Đừng đứng gần như vậy.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Thập Anh cũng ghét bỏ mà lùi một bước, nhưng Vi Sinh Minh Đường phát hiện nàng đã ra khỏi phạm vi bao phủ của Tích Thủy Châu, lại nói: “Cũng đừng đứng xa quá.”
Thập Anh cau mày, đôi mắt như bùng lên những ngọn lửa nhỏ, cố gắng kiềm chế cảm xúc mà nén giận, nói: “Cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi có phải cố ý gây khó dễ cho ta không!”
Vi Sinh Minh Đường tay phải cầm Tích Thủy Châu, tay trái nắm lấy tay áo của Thập Anh, miễn cưỡng đáp: “Giữ khoảng cách này là được rồi.”
Ánh sáng thanh khiết của trăng tròn trải dài trên mặt biển, đây là lúc linh khí trong trời đất cuồn cuộn dâng trào nhất, vào đêm này, nhiều sinh linh dưới biển sẽ trồi lên mặt nước để đón nhận ánh trăng, điều này giúp ích rất nhiều cho quá trình tu hành.
Càng lặn sâu, ánh sáng càng mờ dần, người thường ở độ sâu trăm trượng đã như người mù, không nhìn thấy gì. Nhưng các tu sĩ đã khai thông mục khiếu, khả năng nhìn xa vượt xa người thường, có thể nhìn rõ ở độ sâu năm trăm trượng. Tuy nhiên, dưới độ sâu năm trăm trượng là vùng tối tuyệt đối, nơi ánh sáng không thể chạm tới, một vực sâu thăm thẳm và đen kịt.
Ở nơi như thế này, phải dựa vào khả năng cảm nhận của tâm nhãn, cảm giác lực của Pháp Tướng tôn giả có thể mở rộng đến phạm vi ngàn trượng, với tu vi của Công Nghi Trưng và Yến Tiêu, họ cũng có thể cảm nhận được dao động linh lực trong phạm vi năm trăm trượng. Nếu ở vùng biển nông, linh vật quá nhiều, rất khó để phân biệt được tung tích của Dạ Dạ Tâm. Nhưng dưới biển sâu, sinh vật sống ít hơn nhiều, dao động linh lực của Dạ Dạ Tâm cực kỳ rõ ràng, nên việc bắt được hành tung của nó lại dễ dàng hơn.
Xuống đến vùng biển sâu, Thập Anh không thể dùng mắt thường để cảm nhận sự hiện diện của Yến Tiêu mà chỉ có thể cảm nhận được dao động linh lực từ người nàng, thứ luôn khắc chế mọi thứ. Nàng và Vi Sinh Minh Đường ở trong phạm vi bảo vệ của Tích Thủy Châu, tuy có thể hít thở tự do, nhưng Thập Anh vẫn không tự chủ được mà nín thở, tim cũng đập nhanh hơn một cách khó hiểu. Nỗi sợ nước đã khắc sâu vào bản năng, đặc biệt là nỗi sợ biển sâu.
Dựa vào ánh sáng mờ ảo của Tích Thủy Châu, Thập Anh bất chợt thấy một con cá với hình dạng méo mó, trên đầu đầy những “con mắt” bơi ngang qua trước mặt, nàng hoảng hốt lùi lại theo phản xạ, suýt nữa thì rơi ra khỏi phạm vi của Tích Thủy Châu, nếu không phải Vi Sinh Minh Đường nhanh tay kéo nàng lại, sợ rằng nàng đã ngã ra khỏi Tích Thủy Châu.
“Không phải cô thích ăn cá nhất sao?” Vi Sinh Minh Đường châm chọc, “Thấy con xấu quá thì lại sợ à?”
“Ta sợ? Hừm…” Thập Anh cười gượng hai tiếng, mặt tái nhợt, “Ta chỉ là… chỉ là…”
Nàng bị dọa cho hồn vía lên mây, đầu óc vốn đã không nhanh nhạy giờ càng thêm đơ, không tìm được lời nào để phản bác.
Vi Sinh Minh Đường cười nhạo một tiếng: “Đó là cá nhiều mắt, mắt trên đầu nó không phải là mắt, mà là lỗ khí, chúng sống ở dưới nước không có ánh sáng, mắt cũng không cần dùng đến. Loài cá này tuy xấu xí, nhưng cắt lát ăn rất ngon, ngon hơn vân ngư cả trăm lần, có điều chúng khá hiếm, lại sống ở vùng biển sâu, nên bình thường không có ai xuống đây bắt để ăn.”
“Vậy sao ngươi biết nó ăn ngon?” Thập Anh cố cãi lại.
“Ta nói là bình thường không có ai.” Vi Sinh Minh Đường đáp lại đầy lý lẽ: “Ta không phải người bình thường.”
Thập Anh hừ lạnh một tiếng, theo bản năng rúc vào người Vi Sinh Minh Đường, mắt mở to cảnh giác nhìn quanh, lo sợ lại bị con cá kỳ quái nào đó dọa cho khiếp vía.
“Đám cá dưới biển sâu này đúng là ỷ không ai nhìn thấy nên cứ thế lớn lên xấu xí thế này…” Thập Anh lo sợ bất an hỏi, “Tích Thủy Châu này có làm đám quái ngư đó bị thu hút đến đây không?”
Hổ xuống núi vào nước biến thành mèo con, ở trên bờ nàng đâu có sợ mấy con quái ngư này.
Vi Sinh Minh Đường cúi đầu nhìn Thập Anh, cảm giác lồng ngực mình như có lửa đốt, nhịp tim dồn dập của Thập Anh trong sự tĩnh lặng của bóng tối trở nên vô cùng rõ ràng.
Vi Sinh Minh Đường chán nản nghĩ: Một con mèo tham ăn mà lại sợ cá, đúng là nực cười.”
“Ánh sáng của Tích Thủy Châu chỉ người ở bên trong mới nhìn thấy, sinh vật khác không thấy được, cô yên tâm đi.” Vi Sinh Minh Đường nói, “Nếu có thể bị nhìn thấy, chẳng phải đã trở thành mục tiêu cho tất cả rồi sao.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.