Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Yến Tiêu không ngờ lúc sắp rời đi lại gặp phải rắc rối này, nhưng khi bị hàng chục ánh mắt đầy mong chờ nhìn vào, cùng với bàn tay nhỏ bé níu lấy góc áo của mình, nàng cảm thấy có chút không tiện nếu quay lưng bỏ đi.
Chỉ là một tà tu thôi, vậy xuống núi giết hắn một chuyến cũng được.
Yến Tiêu đã suy nghĩ như vậy, liền dẫn các đệ tử của Thiên Trụ Môn xuống núi.
Đến gần ngôi làng, đã ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt của máu, e rằng người chết không chỉ một hai mạng. Kẻ tạo nên vụ thảm sát là một tà tu ở Nguyên Anh trung kỳ , Yến Tiêu không có ấn tượng gì với nhân vật nhỏ này, cũng không định hỏi tên hay lai lịch, vừa gặp mặt liền vung Tiêu Hồn Liên, trói lấy cổ họng đối phương.
Tiêu Hồn Liên có khả năng trói hồn, bị trói rồi thì linh lực sẽ bị đình trệ, nếu không có thủ đoạn đặc biệt thì chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé.
Tên tà tu ấy do tu luyện tà công nên buộc phải hút máu người, trốn ra khỏi Âm Khư đã hai ngày, cuối cùng không kìm nổi cơn khát máu, tìm đến ngôi làng cách xa Vân Mộng để ra tay, không ngờ lại gặp các đệ tử Thiên Trụ Môn, càng không ngờ rằng trong Thiên Trụ Môn còn ẩn giấu một vị nhân vật lớn.
Khi Tiêu Hồn Liên thít chặt lấy cổ họng, hắn trừng mắt không tin nổi, há miệng định gọi một tiếng “Diêm Tôn”, nhưng gai nhọn trên Tiêu Hồn Liên đã đâm xuyên qua khí quản của hắn, khiến hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh khàn khàn.
Nếu trước đó còn chút ý định kháng cự, thì khi nhận ra thân phận của Yến Tiêu, tên tà tu liền hoàn toàn sụp đổ, quỳ rạp xuống đất, cúi đầu lạy mạnh, chỉ mong có thể giữ lại một mạng.
Các đệ tử của Thiên Trụ Môn đứng sau lưng Yến Tiêu đều ngây người, cũng chẳng thấy Yến Tiêu dùng thủ đoạn kinh thiên động địa gì, mà sao một tu sĩ kỳ nguyên anh lại sợ đến mức này?
Chuyện thần tiên đấu pháp, tu vi của bọn họ quá thấp, e rằng không hiểu nổi — mọi người thầm nghĩ một cách đương nhiên.
Yến Tiêu tất nhiên không để ý đến lời cầu xin của đối phương, Tiêu Hồn Liên từng chút siết chặt lại, trong nháy mắt tên tà tu đã thân đầu hai nơi, biểu cảm sợ hãi đọng lại trên gương mặt, đầu lăn sang một bên, cảnh tượng làm tất cả mọi người đều bị chấn động.
Tiên trưởng trông thật giống tiên nữ, ra tay thì… nhanh gọn quá…
Chữ “tàn nhẫn” không dám nghĩ tới, mọi người chỉ có thể tự nhủ rằng tên tà tu kia đáng tội.
Bàng Tiểu Long là người gan lớn nhất, bèn định bước lên thu dọn xác tên tà tu, nhưng vừa đến gần, một luồng kiếm khí liền từ trên không chém xuống. Yến Tiêu vung tay áo, một luồng khí lực phát ra, va chạm với kiếm khí, sóng xung kích bùng nổ khiến Bàng Tiểu Long phải lùi lại mấy bước, hoảng sợ ngước lên nhìn bầu trời.
Hai bóng người đáp xuống đất, một người mặc áo trắng, tay cầm trường kiếm, thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào đám người: “Đạo Minh nhận được tin tức, nơi này có tà tu quấy phá, các người có thân phận gì, mau báo danh!”
Bàng Tiểu Long vội vàng đáp: “Gặp qua đạo hữu, chúng ta đều là đệ tử của Thiên Trụ Môn gần đây, dân làng ở đây đều có thể làm chứng cho chúng ta, chúng ta không phải tà tu!”
Lúc này cũng có mấy người dân làng ló đầu ra, liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi chính các vị đạo trưởng này đã tiêu diệt tà tu.”
Thiên Trụ Môn dù gì cũng là tông môn truyền thừa vạn năm tại vùng này, cứ dăm ba ngày lại có tu sĩ xuống núi mua đồ, đồng thời chữa bệnh, trừ gà giúp dân làng kiếm chút tiền. Phần lớn dân làng đều quen biết các tu sĩ của Thiên Trụ Môn, đương nhiên sẽ đứng ra bảo vệ họ.
Hai tu sĩ liếc nhìn nhau.
Bọn họ tự nhiên cũng thấy thi thể trên mặt đất, nhưng không thể xác định kẻ gây tội chỉ có một tên tà tu. Tuy nhiên, thấy có nhiều dân làng làm chứng như vậy, bọn họ cũng thôi không nghi ngờ đám người Thiên Trụ Môn nữa, sắc mặt dịu lại, chắp tay nói: “Vừa nãy đắc tội rồi.”
Bàng Tiểu Long nào dám tỏ vẻ bất mãn, vội nói: “Không sao, không sao.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Một người trong số đó bước đến bên thi thể, lấy ra một tấm ngọc giản đối chiếu với bảng tru tà. Một lát sau, hắn đột nhiên kinh hãi, quay đầu liếc nhìn Bàng Tiểu Long và những người khác, rồi nhanh chóng quay về bên cạnh đồng môn, khẽ nói: “Tà tu bị giết là Huyết Ẩm Ma Đao, xếp hạng thứ bốn mươi sáu trên bảng tru tà, cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.”
Tà tu ở cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ thường có nhiều thủ đoạn hiểm độc, ngay cả tu sĩ chính đạo cùng cảnh giới khi đối mặt với chúng cũng phải chịu thiệt thòi lớn. Hai kiếm tu được phái đến đây vốn là người thay phiên trấn giữ pháp trận Minh Giám, tu vi chỉ ở mức Kim Đan, hoàn toàn không phải là đối thủ của tà tu này.
Các tu sĩ luân phiên trấn giữ pháp trận Minh Giám thường không cần tu vi quá cao, một Nguyên Anh và hai Kim Đan là đủ để ứng phó hầu hết nguy cơ. Nhưng lần này, số lượng tà tu trốn thoát khỏi Âm Khư không rõ, hơn nữa phần lớn đều có cảnh giới trên Nguyên Anh. Vì vậy, Đạo Minh bảy tông đã khẩn trương phái cao thủ của các tông tới chi viện. Trước đó nghe tin có người báo tà tu giết người, hai tu sĩ Kim Đan cũng không màng nguy hiểm mà vội chạy đến, nhưng không ngờ tà tu đã bị chém đầu. Không phải họ xem thường các tông môn nhỏ ở nơi đây, nhưng nếu có thực lực giết được tu sĩ Nguyên Anh, họ đã sớm xưng bá một phương, danh tiếng vang dội rồi. Dẫu vậy, trong phạm vi nghìn dặm quanh Vân Mộng, những tông môn có danh trên bảng, tuyệt nhiên không có tên của Thiên Trụ Môn.
Ánh mắt của hai kiếm tu quét qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở một người mặc đạo bào lam tím, dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm – chính là Yến Tiêu.
“Xin hỏi vừa rồi vị đạo hữu nào đã ra tay gi3t chết tà tu?” kiếm tu mở lời, giọng điệu cũng khách khí hơn nhiều.
Thiên Thịnh chân nhân lập tức đáp: “Là vị tiên trưởng của Thần Tiêu Phái này.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Yến Tiêu, kiếm tu áo trắng cũng nhận ra trang phục của Yến Tiêu khác biệt với những tu sĩ bình thường của Thần Tiêu Phái, lập tức sắc mặt khẽ biến: “Thì ra là đạo hữu của Thần Tiêu Phái, tại hạ là Tạ Chấp Ngọc, kiếm tu của Ủng Tuyết thành.”
Người còn lại hành lễ nói: “Ta là Tùng Tuyết Ý của Vạn Cức Cung.”
Các tu sĩ canh gác pháp trận thường đến từ những tông môn khác nhau, công pháp không giống nhau nên có thể hỗ trợ lẫn nhau khi hành động.
Yến Tiêu cũng khẽ gật đầu đáp lễ, nhàn nhạt nói: “Yến Tiêu.”
Cảnh giới của Yến Tiêu vượt xa hai người bọn họ, vẻ mặt kiêu ngạo, hai người cũng không để bụng mà càng cung kính hơn: “Hai người chúng ta nghe nói hai ngày nữa tu sĩ của Thần Tiêu Phái sẽ đến, không ngờ lại gặp nhau ở nơi này, còn chém giết tà tu trước một bước, diệt trừ hậu hoạn, chúng ta bái phục.”
“Chuyện nhỏ mà thôi.”
Yến Tiêu vừa dứt lời, lại có một bóng người khác từ trên trời giáng xuống.
Hai tu sĩ nhìn thấy lập tức nghênh đón hắn với vẻ mặt vui mừng.
“Từ sư huynh, cuối cùng huynh cũng tới.” Tạ Chấp Ngọc mỉm cười nói, “Tà tu ở đây đã chết, là các vị đạo hữu của Thần Tiêu Phái ra tay trượng nghĩa.”
Tu sĩ đến sau mặc áo đạo bào giống hệt Tống Thiên Sơn, nhìn qua liền biết là đệ tử ngoại môn. Người này chính là Từ Vọng Sơn, nhân tài kiệt xuất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn của Thần Tiêu Phái.
Ánh mắt của Từ Vọng Sơn sắc bén như chim ưng, quét một lượt thi thể trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Yến Tiêu, ngay lập tức rút kiếm ra, lớn tiếng quát: “Yêu nghiệt phương nào, dám cả gan mạo danh đệ tử Thần Tiêu Phái!”
Mọi người nghe thấy vậy đều biến sắc, hai tu sĩ còn lại không rõ tình hình, nhưng cũng lập tức phối hợp với Từ Vọng Sơn bao vây Yến Tiêu.
“Chư vị đạo trưởng e rằng đã hiểu nhầm rồi, vị tiên trưởng này đích thực là tu sĩ của Thần Tiêu Phái!” Thiên Thịnh chân nhân vội vàng biện giải cho Yến Tiêu, “Vừa rồi chính người đã trảm sát tà tu, mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”
Đệ tử Thiên Trụ Môn thấy ba tu sĩ của Đạo Minh đang bày kiếm sát khí đằng đằng, bèn theo phản xạ cũng rút kiếm ra, chắn trước Yến Tiêu, họ thậm chí còn không nghĩ đến tu vi của mình liệu có đủ sức đỡ nổi một đòn của đối phương hay không.
Dân làng đứng bên cạnh, thấy tình hình căng thẳng liền có người vội vàng bỏ chạy, nhưng cũng có một số người ở lại, lên tiếng bảo đảm cho Yến Tiêu, bởi họ đã tận mắt chứng kiến nàng diệt yêu trừ ma.
Từ Vọng Sơn lạnh lùng nói: “Thần Tiêu Phái chúng ta tru tà trừ ma, tự có công pháp, sẽ không dùng thủ đoạn độc ác như chém đầu. Nếu cô thực sự là đệ tử thân truyền của Thần Tiêu Phái, vậy hãy nói rõ xuất thân từ môn hạ của vị trưởng lão nào, thi triển công pháp thân truyền của vị trưởng lão đó.”
Yến Tiêu khẽ siết Tiêu Hồn Liên trong tay, vốn định giết chết ba tu sĩ kia, nhưng khi nhìn thấy những bóng lưng đang chắn trước mặt mình, nàng im lặng một lúc, rồi buông lỏng sợi dây, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta không phải là tu sĩ của Thần Tiêu Phái.”
Đệ tử Thiên Trụ Môn nghe vậy liền kinh ngạc quay lại nhìn Yến Tiêu.
Từ Vọng Sơn cười lạnh một tiếng: “Ta biết ngay mà, vậy bộ đạo bào trên người cô từ đâu mà có?”
Đạo bào của đệ tử thân truyền Thần Tiêu Phái đều là độc nhất vô nhị, được làm từ những chất liệu đặc biệt, lại được thêu phù văn pháp trận, bản thân nó đã là một pháp khí phi phàm.
Từ Vọng Sơn tuy chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng tu vi không tầm thường, trong môn phái cũng giữ chức vụ quan trọng, thậm chí có giao tình thân thiết với một số đệ tử thân truyền. Chỉ cần liếc nhìn, hắn đã nhận ra đạo bào trên người Yến Tiêu không phải là hàng giả, nhưng nếu không phải đồ giả thì lại càng đáng sợ hơn — đạo bào của đệ tử thân truyền làm sao có thể rơi vào tay người ngoài, trừ phi….
Yến Tiêu khẽ thở dài: “Bộ đạo bào này vốn thuộc về Công Nghi Trưng.”
Công Nghi Trưng!
Ba chữ đó khiến mũi kiếm trong tay Từ Vọng Sơn khẽ run lên, hắn không dám tin, lại hỏi thêm một lần nữa: “Công Nghi Trưng? Đệ tử thân truyền của Minh Tiêu pháp tôn sao?”
Truyền nhân duy nhất của Công Nghi gia, đương thời duy nhất — đạo cốt bẩm sinh đã đạt tới nửa bước Pháp Tướng khi mới tuổi hai mươi, ứng cử viên kế nhiệm chưởng giáo của Thần Tiêu Phái ….
Yến Tiêu khẽ gật đầu: “Chính là hắn.”
Từ Vọng Sơn từng gặp Công Nghi Trưng một lần tại Thần Tiêu Phái, đệ tử như thần tiên giữa đời thực ấy … Những người khác có thể chưa từng gặp qua, nhưng đừng nói là Thần Tiêu Phái, ngay cả sáu tông còn lại của Đạo Minh, có ai mà không biết đến tên Công Nghi Trưng? Người mà ai ai cũng ngưỡng mộ …
Từ Vọng Sơn giọng run rẩy: “Đạo bào của hắn sao lại ở trên người cô? Hắn… hắn….”
“Hắn chết rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Yến Tiêu nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run, trong mắt người khác, dáng vẻ đó như đang cố kìm nén nỗi đau, giọng nàng nghẹn ngào, run rẩy.
“Cô là ….” Từ Vọng Sơn vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mà nhìn Yến Tiêu, ngắm nghía dung nhan rực rỡ như thần tiên của nàng, trong lòng hắn dần dần hiện lên một suy đoán.
Yến Tiêu cụp mắt xuống, khẽ cười buồn: “Ta là đạo lữ của hắn.”
Đệ tử Thiên Trụ Môn đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ được Yến Tiêu lại có thân phận như vậy.
“Thảo nào hôm qua khi gặp tiên trưởng, nàng vẫn còn bị thương nặng, thì ra là vừa mới thoát khỏi nguy hiểm.”
“Tiên trưởng không hay nói cười, ta còn tưởng nàng là người lạnh lùng cao ngạo, không ngờ nàng vừa mới mất đi đạo lữ, sao có thể cười nổi? Ta thật đáng chết vì đã hiểu lầm nàng!”
“Tiên trưởng đau buồn như vậy, khó trách vừa rồi ra tay tàn nhẫn, tà tu giết chết đạo lữ của nàng, trong lòng nàng mang nỗi hận sâu sắc!”
“Tiên trưởng rõ ràng đau đớn không chịu nổi, vậy mà vừa rồi vẫn còn có lòng chỉ dạy chúng ta tu hành, đúng là tấm lòng Bồ Tát …”
Mọi người mỗi người một câu, càng kể càng khiến câu chuyện của Yến Tiêu trở nên bi thảm gấp bội, đồng thời bọn họ không ngừng thổi phồng công đức và phẩm chất cao quý của nàng, đến mức ngay cả Yến Tiêu cũng cảm thấy nếu bản thân không nhỏ hai giọt nước mắt để đúng với tình cảnh thì có chút phụ lòng sự thương cảm của mọi người.
Dân làng cũng từ lời kể của đệ tử Thiên Trụ Môn mà hiểu được đầu đuôi câu chuyện, họ nhìn Yến Tiêu với ánh mắt đầy cảm thông, trong khi ánh mắt hướng về phía Từ Vọng Sơn và hai người đồng môn lại có phần trách móc.
“Hóa ra là vì tưởng nhớ vong phu đã mất nên nàng mới mặc đạo bào của hắn, chuyện này có gì to tát mà lại làm khó nàng như vậy …”
“Hơn nữa, mặc đạo bào của Thần Tiêu Phái lại không phải là làm điều ác, người ta còn giúp Thần Tiêu Phái trừ ma vệ đạo mà!”
“Đúng vậy, nếu không ngờ tiên trưởng kịp thời xuất hiện, chờ đến khi mấy người họ tới, dân làng chúng ta đều chết dưới tay tà tu rồi.”
Từ Vọng Sơn và hai người kia lâm vào tình cảnh vô cùng khó xử, những ánh mắt trách móc và khinh thường liên tục hướng về phía họ. Từ trước đến nay, đệ tử của Đạo Minh bảy tông luôn được người đời kính ngưỡng, sùng bái, nào đã từng phải chịu đựng sự trách cứ như thế này. Ngay cả Tạ Chấp Ngọc và Tùng Tuyết Ý cũng bắt đầu có chút bất mãn với Từ Vọng Sơn — không làm rõ sự việc mà đã hùng hổ dọa người, đổ oan cho người tốt, liên lụy bọn họ cũng bị dân làng coi như kẻ thù.
Tùng Tuyết Ý bước đến gần Từ Vọng Sơn, hạ giọng nói: “Từ sư huynh, trên bảng tru tà không có người này.”
Trong tay hắn là một thẻ trúc ghi chép đặc điểm của tất cả những người có trong bảng tru tà, chỉ cần nhìn qua là biết ngay không có nhân vật nào trùng khớp với dung mạo và đặc điểm của Yến Tiêu.
Từ Vọng Sơn ho khan hai tiếng, hạ kiếm xuống, giọng điệu cũng giọng lại: “Thì ra là vậy, là hiểu lầm mà thôi.”
Từ Vọng Sơn xuất thân từ Thần Tiêu Phái, so với hai người Tạ Chấp Ngọc thì càng rõ hơn, lần này sư môn quả thực đã phái Công Nghi Trưng đến Vân Mộng chi viện, chỉ là hắn cũng không ngờ được, Công Nghi Trưng lại gặp bất hạnh ngộ nạn, đám tà tu lần này trốn thoát khỏi Âm Khư quả thực mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng.
Sắc mặt của Từ Vọng Sơn trở nên nghiêm trọng, hắn nói với Yến Tiêu: “Việc này liên quan trọng đại, ta cần phải lập tức bẩm báo với sư môn.”
Yến Tiêu khẽ gật đầu, nàng không lo lời nói dối của mình bị vạch trần, vì Công Nghi Trưng thực sự đã chết rồi. Một khi đã chết, hắn không thể xuất hiện để bóc trần lời nói của nàng.
“Cũng mong đạo hữu đi cùng chúng ta một chuyến, về cái chết của Công Nghi sư đệ … còn mong cô nói rõ mọi chuyện.”
Công Nghi Trưng tự ý xâm nhập Âm Khư, việc này vốn trái với quy củ của Đạo Minh, vì thế, ngoài Minh Tiêu pháp tôn, không ai khác biết chuyện này.
Yến Tiêu theo chân Từ Vọng Sơn đến pháp trận Minh Giám, trong lòng thầm nghĩ pháp trận Minh Giám là để duy trì vận hành pháp trận, chắc chắn sẽ có nhiều linh thành thượng phẩm, đến lúc đó nàng có thể cướp sạch một phen rồi rời đi. Thiên Trụ Môn thực sự quá nghèo, nửa rương linh thạch còn sót lại cũng chẳng đủ cho nàng dùng trong mấy ngày.
Thân phận của nàng nếu đưa đến trước mặt Minh Tiêu pháp tôn thì chắc chắn sẽ không giấu được, nhưng lúc này lừa gạt mấy đệ tử ngoại môn thì lại dễ như trở bàn tay.
Tạ Chấp Ngọc và Tùng Tuyết Ý là hai tu sĩ Kim Đan, không nhìn thấu được cảnh giới tu vi của Yến Tiêu, nhưng Từ Vọng Sơn lại mơ hồ cảm nhận được rằng nàng mạnh hơn hắn rất nhiều. Hắn cũng nghĩ không ra mục đích của một tà tu giả mạo làm đệ tử Thần Tiêu Phái, những gì dân làng nói không phải không có lý, nàng không làm điều ác, thậm chí còn trừ ác. Nếu nàng có ý đồ xấu, với tu vi của mình, nàng có thể dễ dàng giết hết mọi người ở đây để diệt khẩu.
Chính vì thế, Tạ Chấp Ngọc càng suy nghĩ thì càng thấy thân phận của Yến Tiêu là hợp tình hợp lý.
Nơi đặt Minh Giám pháp trận là một tòa tháp cao bảy tầng, tầng trên cùng là nơi bố trí pháp trận, sáu tầng bên dưới lần lượt là kho chứa và nơi ở. Ngày thường trấn thủ nơi này chỉ có Từ Vọng Sơn và hai tu sĩ Kim Đan, những người còn lại chỉ là tạp dịch. Nhưng vì dị biến ở Âm Khư, Đạo Minh bảy tông đều cử thêm tu sĩ đến giúp sức, nên đã dọn dẹp thêm không ít phòng để các tu sĩ ở tạm.
Lúc này trong tháp Minh Giám còn có Hoa Vãn Hồng của Hoa Thần Cung, Đồng Nhất hành giả của chùa Huyền Thiên. Thấy Từ Vọng Sơn cung kính dẫn một nữ tu xinh đẹp như tiên nữ đi vào, cả hai không khỏi tò mò bước lên hỏi thăm.
“Đạo lữ của Công Nghi Trưng!”
Hoa Vãn Hồng kinh ngạc thốt lên, che miệng không tin nổi, nàng từng gặp Công Nghi Trưng một lần và thầm ngưỡng mộ hắn.
Nhưng khi nghe tin Công Nghi Trưng đã mất, nàng càng mở to mắt, trong đầu thoáng qua vài chữ — Quả phụ của Công Nghi Trưng.
Vài chữ ngưỡng mộ vừa nảy lên lập tức tan biến, chỉ còn lại sự thương cảm.
“Yến đạo hữu, xin nén bi thương.” Hoa Vãn Hồng thở dài, “Đạo Minh bảy tông nhất định sẽ báo thù cho Công Nghi đạo trưởng.”
Đồng Nhất hành giả chắp tay than nhẹ, sắc mặt nghiêm trang: “Bần tăng nguyện làm pháp sự siêu độ cho Công Nghi đạo trưởng.”
Yến Tiêu thoáng chút u buồn, đáp lễ: “Hai vị có lòng rồi.”
Từ Vọng Sơn không dám chậm trễ, vừa trở lại tháp Minh Giám đã lập tức truyền tin về Thần Tiêu Phái, bẩm báo việc Công Nghi Trưng gặp nạn. Các đệ tử nhận tin cũng đều kinh hãi, tức tốc báo lên chưởng giáo và Minh Tiêu pháp tôn.
Từ Vọng Sơn trong lòng nặng trĩu, ba trăm năm trước, một trận tai kiếp quét qua đại lục, phải nhờ Đạo Tôn ra tay mới có thể hóa giải đại nạn. Không lâu sau, Minh Tiêu pháp tôn không rõ vì lý do gì mà từ chức chưởng giáo, bế quan không xuất hiện, chuyên tâm nghiên cứu đan dược. Tuy nói đan dược có thể cứu giúp chúng sinh, nhưng Thần Tiêu Phái mất đi một chưởng giáo có thể gánh vác mọi trọng trách, khiến tông môn thất thế trong cuộc nghị sự giữa bảy tông. Trong khi đó, Hoa Thần Cung và Vạn Cức Cung kết thành thông gia, thế lực ngày càng lớn mạnh. Hiện nay, ngoài Linh Sư Đảo nằm xa ở hải ngoại, thì Thần Tiêu Phái trở thành tông môn yếu thế nhất trong bảy tông.
Các đệ tử Thần Tiêu Phái đều mong ngóng một nhân vật như Minh Tiêu pháp tôn xuất hiện, đợi chờ suốt ba trăm năm, cuối cùng cũng đợi được Công Nghi Trưng. Thiên sinh đạo cốt, trí tuệ vô song, kế thừa y bát của Minh Tiêu pháp tôn, hai mươi tuổi đạt đến nửa bước Pháp Tướng, không quá mười năm chắc chắn sẽ đột phá đỉnh cao. Trong ba trăm năm qua, không ai trong bảy tông có thể sánh vai với hắn, mọi người đều cho rằng Thần Tiêu Phái sẽ lấy lại uy danh dưới tay Công Nghi Trưng, nhưng ai mà ngờ được, trời ghen ghét anh tài …
Thiên đạo không thương xót Thần Tiêu Phái ta …
Từ Vọng Sơn tràn ngập bi phẫn, chỉ muốn hướng về Bắc Hải gào thét để trút giận.
Chuyện tốt không truyền ra ngoài, chuyện xấu lại lan khắp nơi. Trước khi trời tối, tin Công Nghi Trưng qua đời đã được Hoa Vãn Hồng và Đồng Nhất hành giả truyền ra ngoài, khiến ai nghe cũng không khỏi tiếc nuối và thở dài.
Đến lúc mặt trời lặn, Đồng Nhất hành giả đã bày bàn hương án và nến trước tháp Minh Giám, nói rằng sẽ làm pháp sự siêu độ cho vong linh của Công Nghi Trưng. Hoa Vãn Hồng cũng thay một bộ y phục trắng giản dị để bày tỏ sự trang nghiêm, mọi người tụ tập trước tháp, dõi theo Đồng Nhất hành giả làm phép chiêu hồn.
Tiếng sóng biển vang lên hòa cùng tiếng chuông trong trẻo, ánh nến càng trở nên nhợt nhạt như ánh trăng lạnh lẽo, vô tình khơi gợi sự đau thương trong lòng người.
Yến Tiêu bình thản nhìn cảnh tượng trước mắt, gió biển thổi bay tàn hương, làm xao động ánh nến.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.