Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
“Tiên trưởng không biết đấy thôi, bọn tiểu tông môn như chúng ta để tồn tại được chẳng dễ dàng gì ….”
Rượu quá ba tuần, Thiên Thịnh chân nhân vì hơi men mà bắt đầu than thở và tỏ ra đáng thương.
Con đường tu hành vốn dĩ không bằng phẳng, thứ nhất cần có động thiên phúc địa, thứ hai cần linh thạch pháp khí, thứ ba cần tài năng và thể chất tốt. Tuy rằng núi Thiên Trụ chúng ta từ mấy vạn năm trước cũng là ngọn linh sơn hùng vĩ chống đỡ trời đất, nhưng sau trận chiến ở Thần giới thì đã bị phá hủy, gần như bị san bằng thành bình địa, giờ ngọn núi nhỏ này linh khí cũng chẳng còn bao nhiêu. Không có linh khí thì không thể sinh ra những linh thảo tiên hoa, lại càng đừng nói đến mạch khoáng linh thạch. Mà bắc địa giá lạnh, đất rộng người thưa, khó khăn lắm mới tìm được vài đệ tử có tư chất tu hành, nhưng đều bị các tông môn lớn giành mất, làm gì đến lượt chúng ta Thiên Trụ Môn ….” Thiên Thịnh chân nhân càng nói càng uất ức, rượu vào lại càng buồn, suýt nữa rơi nước mắt, “Bây giờ trong môn chỉ còn lại vài đứa tiểu tử chẳng ra gì, tư chất bình thường, lại không có ngoại lực hỗ trợ, chỉ sợ cả đời tu hành cũng khó kết đan, nếu không thể kết đan thì cũng chỉ sống lâu hơn phàm nhân vài chục năm, kéo dài thêm vài chục năm mà thôi. Bần đạo dù đã thành Kim Đan nhưng cũng không đủ sức gánh vác cả môn phái, muốn luyện chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khang-khit-phong-nguyet-tuy-vu-nhi-an/1984292/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.