Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
“Huynh tỉnh rồi? Bị thương nặng như vậy, xem ra ở trong Âm Khư mười ngày, huynh thực sự quá gian nan mà.”
Thành Ngọc Kinh, trong căn phòng trang nhã sương khói lượn lờ, nam tử lo lắng và tiếng thở dài vang lên, một bóng người áo trắng chậm rãi đến gần giường, cúi người thăm hỏi người trên giường đã tỉnh.
“Vi Sinh Minh Đường, ngươi nghe như vui sướng khi thấy người gặp họa.” sắc mặt Công Nghi Trưng tái nhợt, giọng nói suy yếu, có chút bất mãn và oán giận nhìn bằng hữu tốt của mình.
“Ta không phải vui sướng khi người gặp họa, là bất mãn.” Vi Sinh Minh Đường đưa một bình thuốc cho Công Nghi Trưng, “Ta sớm đã nói Âm Khư hung hiểm, cửu tử nhất sinh, huynh khăng khăng cướp lấy một khối ngó sen người từ ta đây để làm phân thân, còn bảo đảm có thể nguyên vẹn trả lại, hiện giờ huynh ngược lại nguyên vẹn, ngó sen người của ta đâu?”
Công Nghi Trưng cười mỉa mai chút: “Chết ở trong Thiên Nhãn.”
“Thật là một chút cũng không ngoài dự đoán của người.” Vi Sinh Minh Đường nhếch khóe miệng cười lạnh một cái, “Ba phần nguyên thần của huynh đâu?”
“Tan thành mây khói.” Công Nghi Trưng thở dài.
Vi Sinh Minh Đường nhíu mày: “Dẫn Phượng Tiêu đâu?”
Công Nghi Trưng nói: “Bị đoạt đi rồi.”
Vi Sinh Minh Đường có loại dự cảm điềm xấu: “Cửu Chuyển Kim Thân của pháp tôn đâu?”
Công Nghi Trưng cười gượng: “Bị người lừa đi rồi.”
Sắc mặt Vi Sinh Minh Đường càng ngày càng khó coi, không đợi hắn hỏi câu tiếp theo, Công Nghi Trưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khang-khit-phong-nguyet-tuy-vu-nhi-an/1984295/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.