Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
“Huynh tỉnh rồi? Bị thương nặng như vậy, xem ra ở trong Âm Khư mười ngày, huynh thực sự quá gian nan mà.”
Thành Ngọc Kinh, trong căn phòng trang nhã sương khói lượn lờ, nam tử lo lắng và tiếng thở dài vang lên, một bóng người áo trắng chậm rãi đến gần giường, cúi người thăm hỏi người trên giường đã tỉnh.
“Vi Sinh Minh Đường, ngươi nghe như vui sướng khi thấy người gặp họa.” sắc mặt Công Nghi Trưng tái nhợt, giọng nói suy yếu, có chút bất mãn và oán giận nhìn bằng hữu tốt của mình.
“Ta không phải vui sướng khi người gặp họa, là bất mãn.” Vi Sinh Minh Đường đưa một bình thuốc cho Công Nghi Trưng, “Ta sớm đã nói Âm Khư hung hiểm, cửu tử nhất sinh, huynh khăng khăng cướp lấy một khối ngó sen người từ ta đây để làm phân thân, còn bảo đảm có thể nguyên vẹn trả lại, hiện giờ huynh ngược lại nguyên vẹn, ngó sen người của ta đâu?”
Công Nghi Trưng cười mỉa mai chút: “Chết ở trong Thiên Nhãn.”
“Thật là một chút cũng không ngoài dự đoán của người.” Vi Sinh Minh Đường nhếch khóe miệng cười lạnh một cái, “Ba phần nguyên thần của huynh đâu?”
“Tan thành mây khói.” Công Nghi Trưng thở dài.
Vi Sinh Minh Đường nhíu mày: “Dẫn Phượng Tiêu đâu?”
Công Nghi Trưng nói: “Bị đoạt đi rồi.”
Vi Sinh Minh Đường có loại dự cảm điềm xấu: “Cửu Chuyển Kim Thân của pháp tôn đâu?”
Công Nghi Trưng cười gượng: “Bị người lừa đi rồi.”
Sắc mặt Vi Sinh Minh Đường càng ngày càng khó coi, không đợi hắn hỏi câu tiếp theo, Công Nghi Trưng giành trả lời trước: “Định hồn đan cũng không còn nữa.”
Vi Sinh Minh Đường hít một hơi thật sâu, không dám tin tưởng mà nhìn Công Nghi Trưng: “Huynh một chuyến này thật đúng là mất hết sạch sẽ … Một chút thu hoạch cũng không có sao?”
“Cũng không phải.” Công Nghi Trưng hơi mỉm cười, giơ tay sờ môi của mình, ấm áp mang theo đau đớn kia dường như vẫn còn đọng lại giữa môi, “Ta hình như có được vật trân quý nhất.”
“Hử?” Vi Sinh Minh Đường mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Là cái gì trân quý hơn Cửu Chuyển Kim Thân?”
Công Nghi Trưng lại cười nói: “Một tia không đành lòng của Diêm Tôn thập điện.”
Ánh mắt của bằng hữu tốt vẫn như cũ tràn đầy khó hiểu, Công Nghi Trưng cũng không giải thích nhiều hơn, nếu không đích thân trải qua, hắn sao có thể lĩnh hội.
Công Nghi Trưng nhớ lại ánh mắt của nàng khi đẩy hắn xuống — một tia không đành lòng, ba phần buồn.
Vi Sinh Minh Đường cau mày nhìn kỹ vẻ mặt hồi tưởng của hắn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, không khỏi cười lạnh: “Ta thấy huynh không chỉ mất hồn, còn mất não mất tim. Diêm Tôn thập điện trong lời đồn kia thật sự lợi hại như thế, lừa huynh đến táng gia bại sản không nói, đem phân thân của huynh giết chết, huynh không những không tức giận, còn vẻ mặt nhớ mãi không quên. Nhìn bộ dạng của huynh bây giờ đi, chỗ nào có phong thái của pháp tôn thân truyền, xấu hổ khi làm bạn của huynh.”
Đối với trào phúng chế nhạo của bằng hữu tốt Công Nghi Trưng không để bụng, lười biếng duỗi tay ra: “Cho ta một viên định hồn đan nữa.”
Khuôn mặt tuấn tú của Vi Sinh Minh Đường đen vài phần, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ ném một bình thuốc cho hắn.
“Ta luyện chế định hồn đan dễ lắm sao, bảy năm một lò đan, tổng cộng chỉ có bốn viên, huynh tùy tùy tiện tiện đạp hỏng hai viên của ta …” Vi Sinh Minh Đường đau lòng tột cùng, “Thảo nào phân thân của huynh chết cũng không buồn, hóa ra chân chính bị thương chỉ có ta và sư tôn của huynh.”
Công Nghi Trưng nuốt định hồn đan vào bụng, thật vất vả mới từ trong trạng thái hồn bay phách lạc thoát ra ngoài, đau đớn của ba phần nguyên thần tiêu tán cuối cùng dịu xuống một chút, cũng nghe được lải nhải oán giận của Vi Sinh Minh Đường rõ ràng hơn.
“…Nếu không phải Dẫn Phượng Tiêu liên quan tới tung tích của sinh mẫu huynh, sao ta dám để huynh hồ nháo. Ngó sen người và định hồn đan của ta, ba phần nguyên thần của huynh, những thứ đó không còn thì thôi đi, Cửu Chuyển Kim Thân của pháp tôn mất rồi huynh làm sao trả lại?”
Khi Công Nghi Trưng lần đầu tiên nói muốn vào Âm Khư, Vi Sinh Minh Đường đã mạnh mẽ ngăn cản. Hai người đều là truyền nhân hào môn lánh đời ở Ngọc Kinh, từ nhỏ qua lại thân thiết, Vi Sinh Minh Đường là người quái gở, ngoài miệng lại cay nghiệt, người có thể chịu đựng tính tình quái gở của hắn không nhiều lắm, Công Nghi Trưng có thể nói là bạn tốt duy nhất của hắn, hắn đương nhiên không thể nhìn Công Nghi Trưng đi chết.
Ai ngờ Công Nghi Trưng lại đang chờ hắn ngăn cản, sau vài lần giằng co, liền mở miệng bảo hắn cho một ngó sen người, làm một phân thân thay hắn vào Âm Khư.
Vi Sinh Minh Đường cả đời thích trồng các loại hoa cỏ, chỉ là kỳ hoa dị thảo mà hắn trồng đều lộ ra một khí thế tà ác, như hoa ăn thịt người, uống máu ngó sen, nếu không phải hắn còn có chừng mực không giết người, sợ rằng đã sớm ghi vào bảng tru tà bị đuổi vào Âm Khư rồi. Vi Sinh Minh Đường trăm phương ngàn kế tìm được một nửa ngó sen tiên, cũng không biết đã mày mò như thế nào, vậy mà hắn thực sự trồng ra huyết ngó sen có linh tính. Những huyết ngó sen này trải qua quá trình tạo hình khéo tay của hắn, biến thành ngó sen người. Nếu kết hợp với thuật di hồn, liền có thể mang huyết ngó sen luyện thành một khối phân thân, nhìn qua không khác gì người thật, tu vi cũng có bảy phần của người thật. Nhưng nếu ngó sen người chết ngoài ý muốn, nguyên thần bám trên người cũng bởi vậy thiệt hại ba phần, người hoàn hồn cũng chịu bị thương nặng.
Huyết ngó sen cực kỳ khó có được, Vi Sinh Minh Đường tức khắc do dự, nhưng so với tính mạng của bạn tốt, huyết ngó sen này tốt xấu còn có thể trồng lại, lúc đó chỉ đành đưa ra một khối huyết ngó sen. Công Nghi Trưng được nước lấn tới, lại nói Thiên Nhãn của Âm Khư có cảnh thế thiên âm, đối với nguyên thần tổn thương cực lớn, dây dưa lại vòi thêm một viên định hồn đan nữa.
Vi Sinh Minh Đường đau lòng tay có chút run rẩy, nghe Công Nghi Trưng nói Minh Tiêu pháp tôn đem Cửu Chuyển Kim Thân cho hắn, chuyến đi này nhất định có thể bình an trở về, hắn mới yên tâm một chút.
Nhưng bây giờ xem ra, Minh Tiêu pháp tôn tổn thất còn lớn hơn, chung quy huyết ngó sen và định hồn đan còn có thể lấy lại được, Cửu Chuyển Kim Thân chính là độc nhất vô nhị.
Công Nghi Trưng khẽ cười nói: “Sư tôn tất nhiên sẽ nói, người còn sống trở về là tốt.”
Vi Sinh Minh Đường cau mày: “Huynh thật đúng là mặt dày vô sỉ mà … Nghe nói huynh dừng chân ở nửa bước Pháp tướng, là bởi vì việc của sinh mẫu huynh mà luôn có khúc mắc, pháp tôn vì huynh giải khúc mắc, trợ giúp huynh phá cảnh, cũng là dụng tâm lương khổ.”
Vẻ mặt Công Nghi Trưng nghiêm túc vài phần, khẽ thở dài: “Ơn của sư tôn, ta đương nhiên là khắc ghi trong lòng, Cửu Chuyển Kim Thân ta cũng sẽ tìm về.”
“Thực ra nếu huynh muốn biết việc năm đó, sao không trực tiếp tìm phụ thân huynh hỏi cho rõ ràng.” Vi Sinh Minh Đường nói.
“Đâu phải ta chưa từng hỏi.” Công Nghi Trưng khẽ cười, “Nhưng ông ấy nếu cố ý giấu giếm, nói ra chưa chắc đã là sự thật.”
Vi Sinh Minh Đường nói: “Vậy huynh trực tiếp soát hồn của ông ấy.”
Công Nghi Trưng: “….”
Im lặng một lát, Công Nghi Trưng khen ngợi: “Đúng là con trai ngoan của Vi Sinh gia, dùng sưu hồn với phụ thân chính mình, lời này ngươi cũng nói được. Đừng để về sau ta phải đến Âm Khư thăm ngươi.”
Vi Sinh Minh Đường lý lẽ đương nhiên nói: “So với việc liều chết mạo hiểm, tự nhiên dùng sưu hồn với phụ thân đơn giản hơn, nếu huynh xảy ra chuyện, mất đi chính là một cái mạng, mà ông ấy chẳng qua là nguyên thần chịu tổn thương nặng, sống ít một hai trăm năm mà thôi. Nếu cha mẹ yêu con, tắc vì này …”
Công Nghi Trưng cầm quạt Xuân thu lên cắt ngang Vi Sinh Minh Đường nói: “Vi Sinh hiếu tử*, phụ thân ngươi đánh ngươi ít hơn rồi.”
(*Hiếu tử là con trai hiếu thảo)
Bởi vì sở thích trồng hoa của Vi Sinh Minh Đường khác hẳn với người thường, từ nhỏ luôn bị phụ thân Vi Sinh Nghiêu đánh, có thể nói rằng cha hiền con hiếu …
Mà Công Nghi Trưng do khi còn bé thể nhược, chưa ghi nhớ chuyện đã bị đưa đến Thần Tiêu Phái trị liệu, được Minh Tiêu pháp tôn nhận làm đệ tử, cùng phụ thân Công Nghi Càn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mỗi năm Công Nghi Càn sẽ lên núi ở lại vài ngày, cho Thần Tiêu Phái thêm một lượng lớn tiền dầu mè, trên dưới chuẩn bị, sợ Công Nghi Trưng tuổi còn nhỏ bị đồng môn khinh nhục. Cha con hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng Công Nghi Trưng không phải người vô tâm, đương nhiên có thể thấu hiểu dụng tâm lương khổ của phụ thân, trong lòng đối với phụ thân cũng là rất kính trọng, chỉ thiếu chút thân cận. Bảo hắn dùng sưu hồn với phụ thân, đừng nói hắn làm không được, nếu hắn làm, sợ rằng lập tức liền bị Minh Tiêu pháp tôn trục xuất khỏi sư môn.
Từ nhỏ Công Nghi Trưng sống ở Thần Tiêu Phái, pháp tôn với hắn như thầy như cha, còn có vài vị trưởng lão đều có đạo lữ, các nàng cũng đối xử với hắn như con cháu, chỉ là trong ánh mắt nhiều vài phần thương hại. Mỗi tháng hạ tuần*, cha mẹ của các sư huynh đệ sẽ lên núi thăm, các trưởng lão cũng sẽ bảo sư huynh dẫn hắn xuống núi vui chơi. Lúc tuổi nhỏ hắn không hiểu chuyện, chỉ vì muốn đánh cắp một ngày vui vẻ, mà mỗi lần ở trên lưng sư huynh ngủ đến mơ mơ màng màng, mới nghe được các sư huynh sư tỷ cảm khái nói: “Tiểu sư đệ cũng là đáng thương, sinh ra đã không có mẫu thân, phụ thân phải một năm mới có thể gặp mặt.”
(*Hạ tuần: 10 ngày cuối của tháng)
“Chưởng giáo và các trưởng lão sợ tiểu sư đệ nhìn thấy người khác một nhà đoàn tụ, buồn trong lòng.”
“Pháp tôn hình như không đồng ý cách làm của các trưởng lão, cảm thấy chắc phải khiến tiểu sư đệ sớm hiểu và đối mặt với mọi thứ.”
“Pháp tôn lòng quá tàn nhẫn, tiểu sư đệ mới năm tuổi thôi …”
“Thần Tiêu Phái chúng ta không giống chùa Huyền Thiên tu chính là vô tình đạo, đương nhiên phải vào đời cảm thụ tất thảy yêu hận.”
“Ài, con đường tu hành, thật là tàn nhẫn.”
Sư huynh thốt ra cảm khái giống như một ông cụ non, mà Công Nghi Trưng năm tuổi lần đầu tiên có ý thức về “mẫu thân”.
Người không có mẫu thân thực đáng thương …
Khi đó hắn chỉ mơ mơ hồ hồ có ý nghĩ như vậy, sau này vào ngày nghỉ ngơi, hắn thường giả bệnh nằm trên giường, không xuống núi vui chơi, trộm xem mẫu thân nhà người khác có bộ dạng gì.
Hắn nhìn sư huynh đồng dạng sinh bệnh được mẫu thân dịu dàng từ ái ôm vào lòng, hắn lải nhải nói tu hành vất vả, lại dạt dào đắc ý khoe rằng được sư phụ khen. Trong mắt mẫu thân hắn tràn đầy đau lòng và quan tâm, một khắc cũng luyến tiếc mang ánh mắt dời khỏi người hắn, ánh mắt mẫu thân giống như có sức mạnh ấm áp, có thể vuốt phẳng đau đớn trên người hắn.
“Trưng Nhi đây là điều con muốn nhìn sao?” giọng nói của sư tôn bỗng nhiên vang lên từ sau lưng, Công Nghi Trưng cố gắng ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ mặt sư tôn.
“Sư tôn, mọi người đều có mẫu thân, tại sao con không có?” đáy lòng hắn sinh ra khát vọng mãnh liệt, cũng muốn được một vòng tay dịu dàng như vậy ôm, được đôi mắt đau lòng lại yêu thương kia nhìn chăm chú.
Sư tôn cầm tay hắn, dắt hắn đi chậm rãi.
“Con đương nhiên cũng có mẫu thân, chỉ là không phải ai cũng đều có thể may mắn tắm gội tình yêu của người thân.” Sư tôn nói, “Nếu muốn xuất thế, cần phải nhập thế, yêu hận si giận, chớ lảng tránh. Những điều này đều là trở ngại con phải đi qua trên con đường tu hành.”
Lúc đó Công Nghi Trưng chỉ mới năm tuổi, dù thiên tư thông minh, nhưng chưa thể hiểu yêu hận thế tục, chỉ là chấp niệm đối với mẫu thân ở trong lòng gieo xuống hạt giống.
Sau này hắn hỏi phụ thân, phụ thân chỉ nói với hắn, mẫu thân khi sinh hắn sinh non, cơ thể suy yếu mà chết. Đợi năm ấy Công Nghi Trưng mười sáu tuổi trở về nhà ở Ngọc Kinh bái tế vong mẫu, âm thầm điều tra, mới cảm thấy chuyện có chỗ không đúng. Trong nhà hơn trăm người hầu, nhưng không một ai biết việc năm đó, nói cách khác, năm đó từng hầu hạ mẫu thân, thậm chí người hầu từng hầu hạ trong nhà đều đã thay đổi, dường như cố ý che giấu điều gì đó.
Công Nghi Trưng bất đắc dĩ, lấy pháp khí điều tra huyệt mộ, thì phát hiện đó là mộ trống!
Đối mặt với Công Nghi Trưng ép hỏi, Công Nghi Càn rơi vào đường cùng, nói cho hắn việc năm đó — Mẫu thân hắn Công Nghi Thuần lúc hoài thai hắn thì bị Phượng Thiên Linh bắt đi, sau đó đưa Công Nghi Trưng ở trong tã lót trở về, bản thân lại không rõ tung tích.
Công Nghi Trưng tìm được tỳ nữ hầu hạ Công Nghi Thuần năm đó, chứng thực lời này không phải giả.
Công Nghi Càn bi thương cười khổ: “Việc này liên quan đến thanh danh của mẫu thân con, càng tổn hại thanh danh của Công Nghi gia, vi phụ bất đắc dĩ, chỉ đành che giấu, tuyên bố với người đời rằng nàng bị bệnh mà chết. Năm đó khi con được đưa về, thể nhược hồn tán, có lẽ nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, mới đưa con trở về Công Nghi gia.”
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, mẫu thân hắn bỏ chồng bỏ con, bỏ trốn cùng người …
Tên cường giả thần bí đánh cắp thất bảo của Đạo Minh trong lời đồn kia, Phượng Thiên Linh …
Công Nghi Trưng vẫn luôn nhớ tới ngày ấy chứng kiến — Ánh sáng dịu dàng trong mắt mẹ hiền, mẫu thân hắn chắc cũng như thế nhỉ? Sao có thể là một người lạnh lùng bôi nhọ gia môn, bỏ chồng bỏ con?
Là phụ thân lừa gạt hắn sao, có lẽ phụ thân cũng bị lừa gạt …
Việc này ngày ngày quẩn quanh trong lòng, cuối cùng thành khúc mắc, khiến hắn tu hành cũng có mà tiến cảnh, mà Minh Tiêu pháp tôn càng thẳng thắn, cứ thế mãi sẽ thành tâm ma.
Pháp tôn coi hắn như con đẻ của mình, đương nhiên không muốn thấy hắn nhập ma, bởi vậy sau đó có manh mối của Phượng Thiên Linh, ông đem Cửu Chuyển Kim Thân ban cho Công Nghi Trưng, để hắn đi tìm mẫu thân, cùng với chân tướng phủ đầy bụi hơn hai mươi năm.
“Bất luận chân tướng như thế nào, cởi bỏ khúc mắc, đối mặt với nó.” sư tôn trịnh trọng dạy bảo, “Tất cả đều là tu hành, vượt qua nghịch cảnh mới có thể đắc đạo.”
Người đời mơ ước thèm nhỏ dãi thất bảo Đạo Minh, trong Phượng Hoàng Trủng chôn giấu bảo vật, hắn cũng không quan tâm, hắn muốn tìm thấy, là Phượng Thiên Linh ẩn sau mê ảnh của phượng hoàng, còn có mẫu thân Công Nghi Thuần không rõ sống chết.
Công Nghi Trưng từ trong ngủ say tỉnh lại không lâu, ốc xà cừ truyền âm nhận được sóng âm từ Thần Tiêu Phái. Công Nghi Trưng cung cung kính kính báo bình an với Minh Tiêu pháp tôn, cũng thành thật khai báo việc làm mất Cửu Chuyển Kim Thân, Minh Tiêu pháp tôn nghe xong quả nhiên cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Người không sao là tốt.”
“Đệ tử chắc chắn kiệt lực tìm Cửu Chuyển Kim Thân về!” Công Nghi Trưng nói.
Minh Tiêu pháp tôn nói: “Kim thân là bảo vật hộ thể, không phải vật đả thương người, mất cũng không đến mức làm ác, con không cần quan tâm, dưỡng thương quan trọng.”
Vi Sinh Minh Đường thấp giọng lẩm bẩm một câu — Ngược lại khá dễ hiểu.
Công Nghi Trưng nhẹ giọng nói: “Đệ tử ghi nhớ trong lòng.”
“Hôm qua Âm Khư dị biến, pháp trận ở thành Vân Mộng quan sát được, phía trên Bắc Hải xuất hiện linh lực dao động rất mạnh, sợ rằng có không ít tà tu nhân cơ hội trốn vào nhân gian. Hiện giờ Đạo Minh bảy tông đã phái tu sĩ đi đến Vân Mộng tru tà, đợi vết thương của con khỏi hẳn thì đi đến Vân Mộng, cùng đồng môn hội hợp.” Minh Tiêu pháp tôn giao phó.
Công Nghi Trưng tức khắc đồng ý.
Linh lực dao động của ốc xà cừ truyền âm biến mất, quay trở về yên tĩnh, Vi Sinh Minh Đường mới nói: “Tại sao huynh không bẩm báo việc Diêm Tôn tiến vào nhân gian?”
Công Nghi Trưng nói: “Ta đã đồng ý giúp nàng giấu giếm, nếu mang việc này báo cho sư tôn, sư tôn thân là trưởng lão của Thần Tiêu Phái, đương nhiên cũng cần thiết mang việc này bẩm báo Đạo Tôn, đến lúc đó lại nổi lên sóng gió. Nếu sư tôn biết rõ tình hình bẩm báo, ta sẽ phụ lòng Yến Tiêu, nếu sư tôn biết rõ nhưng không bẩm báo, thì sẽ phụ Đạo Minh. Nghĩ tới nghĩ lui, không bằng để sư tôn không biết tình hình …”
“Như vậy chẳng phải huynh phụ lòng pháp tôn.” Vi Sinh Minh Đường khinh thường nhìn Công Nghi Trưng, đáp một câu.
“Ta vì tuân thủ lời hứa, bất đắc dĩ mà giấu giếm.”
Công Nghi Trưng khẽ cười, mặt đầy thản nhiên, “Sư tôn chắc chắn sẽ thông cảm.”
“Vậy tại sao huynh nói với ta?” Vi Sinh Minh Đường nghi hoặc hỏi, “Tuy huynh và ta quen biết nhiều năm, nhưng không đến mức tình nghĩa thắm thiết như vậy.”
“Đương nhiên là bởi vì rất tin tưởng nhân phẩm của các hạ.” Công Nghi Trưng ý vị thâm trường cười nói, “Ngươi nhất định sẽ giúp ta giữ kín bí mật này.”
Một người có thể tùy ý nói ra việc dùng thuật sưu hồn với cha ruột, có thể nói không có bất kỳ giới hạn nào, nhưng ngược lại, hắn cũng là một phần tử nguy hiểm, kẻ chỉ muốn thiên hạ hỗn loạn, dù biết Diêm Tôn còn sống, cũng không có cảm giác chính nghĩa để phải trừng trị cái ác.
Hai người này có thể trở thành bằng hữu tốt, chỉ có thể nói rằng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
“Minh Tiêu pháp tôn biết gương mặt thật của đệ tử mình không?” Vi Sinh Minh Đường ha ha cười lạnh, “Phụ thân ta còn thường xuyên ở trước mặt ta khen huynh, nói cái gì mà thiên hạ đệ nhất người thông minh, sinh con phải như Công Nghi Trưng, ta thấy huynh là thiên hạ đệ nhất người mặt dày vô sỉ.”
Công Nghi Trưng không cho rằng ngỗ nghịch, xoay người xuống giường, Vi Sinh Minh Đường ngăn cản hắn: “Huynh tổn hại ba phần nguyên thần, không dưỡng thương cho tốt, muốn đi đâu?”
Công Nghi Trưng cười nói: “Đương nhiên là đi Vân Mộng.”
“Thì ra vừa nãy huynh không nghe lọt tai lời của Minh Tiêu pháp tôn, không dưỡng thương cho tốt mà đi tìm Diêm Tôn, huynh muốn đi chịu chết sao?” Vi Sinh Minh Đường cau mày nói.
“Nàng có Sổ Sinh Tử trong tay, ta coi như dưỡng thương tốt đi cũng không đánh lại nàng.” Công Nghi Trưng nói.
Vi Sinh Minh Đường chau mày nói: “Sao huynh có thể nói những lời làm tăng chí khí của người khác mà làm mất uy phong của chính mình một cách hùng hồn như vậy? Biết rõ không địch lại mà còn muốn đi tìm cái chết …”
“Nàng sẽ không giết ta.” Công Nghi Trưng cắt ngang hắn.
“Ngược lại huynh mù quáng tự tin.” Vi Sinh Minh Đường không cho là đúng mà hừ lạnh một tiếng, “Nếu nàng giết huynh lần một, sao có thể không giết huynh lần hai?”
“Đúng là bởi vì nàng giết ta một lần, nên sẽ không có lần thứ hai.” Công Nghi Trưng cong khóe môi, không hề tức giận vì bị lừa; bị giết; bị vứt bỏ, mắt sáng lộng lẫy, sáng quắc có thần, chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm, “Ta tin tưởng phán đoán của mình.”
Vi Sinh Minh Đường trầm mặc nhìn Công Nghi Trưng hồi lâu — Tìm không ra căn nguyên tự tin của hắn.
Hắn đột nhiên cũng muốn xem, người có thể lừa thiên hạ đệ nhất người thông minh đến thê thảm như vậy mà còn vẻ mặt sung sướng, đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.