๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khoảnh khắc đó, y nhớ tới Nhị hoàng tử, nhìn đao khách trước mặt, lại nhớ
đến Cao Đạt và những người vô tội hy sinh vì âm mưu của Hoàng đế. Y thậm
chí nhớ đến Trần Bình Bình, nghĩ tới Kinh Qua đeo mặt nạ bạc từng cắt cổ Tần
Hằng trước cổng hoàng cung.
Đã mấy ngày không gặp Kinh Qua. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên tia sáng,
nghĩ đến Trần Bình Bình âm thầm làm nhiều việc, cứu sống nhiều người từ cõi
chết, trong khi đó những năm qua phụ thân cũng làm việc tương tự.
Hai chiến hữu khi xưa dù không hòa giải nhưng lựa chọn con đường rất
giống nhau. Có lẽ vì cả hai đều hiểu, chỉ những ai trải qua sinh tử mới có can
đảm đứng vững trên đời, chống lại mọi áp lực. Chỉ những ai vượt qua sinh tử
đại nạn mới có thể dũng cảm thậm chí kiêu ngạo điên cuồng đứng thẳng dưới
ánh hào quang của hoàng quyền.
Đó có lẽ chính là vấn đề về tâm chí mà Tứ Cố Kiếm đề cập, không liên quan
đến trình độ tu luyện. Chỉ có những con người như vậy mới có thể làm những
việc lớn lao, như đao khách áo đen trước mặt, như Kinh Qua đeo mặt nạ bạc.
“Trở về báo, ta sẽ sớm giải quyết xong vấn đề tiền bạc, nhưng phải biến giấy
trong tiền trang thành nuôi dưỡng cần thiết cho Ngư Tràng, việc này vốn rất khó
khăn." Phạm Nhàn nhìn đao khách áo đen, cẩn thận nói: "Ta lo sợ bên cạnh có
tai mắt của cung đình, nên lần này đến Vị Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021495/chuong-1698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.