๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Để giữ hình tượng công bằng trong sạch, Hạ Tông Vĩ đã bỏ ra rất nhiều
công sức. Hơn nữa, hắn không thể vô lý như hai người trong Giám Sát viện, vừa
phải từ chối hối lộ, vừa không được để đối phương khó chịu. Vì thế mà Hạ
Tông Vĩ cũng rất mệt mỏi, ít nhất hắn cho rằng mình vất vả hơn Phạm Nhàn
nhiều.
Quan lại triều đình lương bổng không nhiều, chỉ bằng một phần ba bổng lộc
của quan đồng cấp Giám Sát viện. Hơn nữa, Hạ Tông Vĩ lại một mực liêm khiết
nên việc duy trì chi phí trong phủ cũng gặp khó khăn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ
biết nhà hắn nghèo, đã ban thưởng nhiều vàng bạc, nhưng việc qua lại trong
kinh đô quá tốn kém, khiến điều Hạ Tông Vĩ lo lắng bây giờ không phải Tôn
Kính Tu của Kinh Đô phủ, mà rốt cuộc có nên kiếm bạc sửa sang vườn tược này
không.
Hạ Tông Vĩ cười khổ, nghĩ thầm có ai biết vì danh vọng mà hắn đã trả giá
đắt như thế nào? Bản thân không giống Phạm Nhàn, có Nội Khố to lớn bao
nuôi, có thư cục và kỹ viện hỗ trợ.
Nhưng kỳ lạ thay, cuộc sống càng khổ cực, vẻ mặt Hạ Tông Vĩ càng bình
thản, trong lòng càng vui vẻ, cứ như phải chịu đau đớn mới thực sự hiểu được ý
nghĩa tồn tại của bản thân.
Hắn muốn làm đại sự cho triều đình, muốn trở thành danh thần.
Ánh mắt Hạ Tông Vĩ ngày càng sáng, nhìn vườn hoa rộn ràng trong đêm mà
im lặng, chỉ nghĩ thầm trong lòng. Quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021513/chuong-1687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.