๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là hành động rất ngạo mạn, kiêu căng và đầy vô lễ, nhưng bệ hạ sủng ái
Phạm Nhàn, điều này không ai có thể thay đổi được. Sắc mặt Ngụy Đông Hành
dần trở nên u ám, đầu ngón tay run rẩy, hắn cảm thấy Tiểu Phạm đại nhân quá
vô lý, chỉ vì chuyện của mình mà dám ra tay với người nhân của ta ư?
Nhưng ai cũng biết, tuy năm đó Phạm Nhàn có danh hiệu Thi Tiên, nhưng
luôn đi theo con đường âm u quỷ dị, quen làm việc không cân nhắc đến đạo lý.
Cuối cùng, Ngụy Đông Hành chậm rãi nâng chén rượu lên, nốc một hơi cạn
sạch, không biết mùi vị thế nào.
Phạm Nhàn gật đầu, lại cầm chén rượu lên nói câu cuối: "Mọi người cứ ăn
uống thỏa thích nhé.”
o O o
Không biết những đại thần còn ở lại, đặc biệt là vị Thượng thư bộ Hộ bị
Phạm Nhàn chỉ đích danh đe dọa, có tâm trạng thưởng thức bữa tiệc hay không.
Dù sao, tâm trạng Phạm Nhàn khá tốt, y rời Tôn phủ sớm, không cùng Lâm
Uyển Nhi về nhà mà ngồi xe ngựa màu đen đi về phía bắc thành.
“Đến Thái Học.” Y dặn Mộc Phong Nhi, “Hôm nay Hồ Đại học sĩ không
làm việc mà ở trong Thái Học giảng bài.”
Mộc Phong Nhi đáp một tiếng, cũng không suy nghĩ tại sao đại nhân lại vội
vã đi gặp Hồ Đại học sĩ như vậy.
Phạm Nhàn ngồi trong xe ngựa day day chỗ mi tâm đang hơi lạnh lẽo, thật
ra hành động trong Tôn phủ không thích hợp cho lắm, nhưng y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021525/chuong-1679.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.