๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trời đột ngột đổ mưa, mặc dù không lớn nhưng những hạt mưa rải rác trên
cánh cửa gỗ sẫm màu Thái Học, khiến chúng trở nên cực kỳ nổi bật, từ lúc lốm
đốm dần dần thấm đều, đá lát đường cũng sắp đọng thành vũng nước.
Một quan viên trẻ tuổi im lặng lấy chiếc áo mưa từ trong xe ra, định choàng
lên vai ta. Phạm Nhàn lắc đầu từ chối. Mặc dù y rất thích mặc áo mưa màu đen,
dẫn theo thuộc hạ thân tín nhất, xếp thành hình tam giác, lượn ờ như ma quỷ
trong đêm thu yên tĩnh ở kinh đô. Nhưng hôm nay là ở Thái Học, y không muốn
tỏ ra quá khác thường, khiến cho các học sinh thanh thuần nhiệt huyết hoảng sợ.
Mộc Phong Nhi cầm dù che cho y, đưa vào trong cổng Thái Học.
Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời vốn đã nghiêng về phía tây, giờ bị mây
đen che phủ, mưa rào quét qua, ánh sáng trở nên càng tăm tối. Cả khoảnh sân
rộng lớn tràn ngập không khí thanh u, đi dọc theo hàng cây xanh, quả thật chẳng
thấy bóng dáng người nào, trống trãi yên tĩnh đến cùng cực.
Hơn ngàn học sinh Thái Học lúc này vẫn đang lên lớp, Phạm Nhàn với tư
cách giáo thụ ở Thái Học, tất nhiên biết rõ, chỉ cau mày suy nghĩ, sao tiếng đọc
sách lại ngừng lại trật tự đến thế?
Giống như đàn ong bỗng nhiên đồng loạt hoạt động, hay gió núi ùa vào một
khe đá hẹp, trong khoảnh sân yên tĩnh của Thái Học bỗng vang lên tiếng ù ù,
âm thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021524/chuong-1680.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.