๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chính tính cách này khiến vào mùa thu năm Khánh Lịch thứ bảy, khi chưa
nhìn thấy di chiếu của Hoàng đế, hắn chấp nhận ý chỉ của Thái hậu nương
nương, dốc hết sức truy nã Phạm Nhàn trong kinh đô.
Thế sự khó lường, thế sự khó lường! Ai mà ngờ Hoàng đế bệ hạ không
chết? Ai mà ngờ Tiểu Phạm đại nhân lại là bậc trung thần! Mỗi lần nghĩ đến
việc này, Tôn Kính Tu không khỏi run sợ, cũng nhờ nuôi được một cô con gái
tốt, lần đầu tiên tìm được chỗ dựa trong triều.
Mà còn là chỗ dựa cao nhất trong triều.
Cho nên các quan lại càng thêm đố kỵ, lời đồn bán con gái cầu vinh không
biết loan truyền bao lâu, cuối cùng dưới sự đàn áp mạnh mẽ của Phạm Nhàn
mới lắng xuống. Đến ba năm sau, các quan mới tin rằng Phạm phủ và Kinh Đô
phủ không có quan hệ mật thiết, chuyện tình cảm trong khuê phòng xưa kia chỉ
là truyền thuyết, không có gì tiếp diễn.
Chính vì tin rằng Tiểu Phạm đại nhân và Kinh Đô phủ không có quan hệ
nam nữ, nên hôm nay trước cửa Tôn phủ mới lạnh nhạt đến thế, còn quạnh quẽ
hơn cả hoa cỏ dọc đường.
o O o
Những quản sự từ các phủ mang quà đến, rời khỏi Tôn phủ nhưng không rời
nam thành, mà rất thông minh chọn một quán trà cuối phố nghỉ ngơi. Chưa đến
giờ Ngọ mà quán trà sang trọng náo nhiệt, những quản sự quen biết nhau từ
trước gặp mặt nắm tay cười rồi mời vào bàn cùng ngồi, trong chốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021532/chuong-1674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.