๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng Phạm Nhàn mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, ôn tồn
nói: "Đừng hoảng hốt, chỉ là không biết tâm sự cùng ai, nên mới nói với muội
thôi."
Một lúc lâu sau, Phạm Nhược Nhược dò xét bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nhỏ
như muỗi hỏi: "Thật ư?"
Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhìn sang phía tiểu viện thanh nhã bên kia
sông, nghĩ về tai ương đẫm máu ở nơi này hai mươi năm trước, nghĩ về hai
mươi năm trước có lẽ nơi này là địa ngục trần gian, không biết bao nhiêu người
Diệp gia đã chết đi, trong khi người thiếu nữ tài sắc vẹn toàn kia lại đang trong
giai đoạn yếu đuối nhất cuộc đời.
Bởi vì cô sinh hạ y.
Hơn nữa, tất cả những người có thể nương tựa xung quanh, vì lý do này hay
lý do khác đều không thể quay đầu, đều rời bỏ cô, khiến cô đơn độc vô cùng.
Đó là một cuộc tấn công bất ngờ từ phía sau lưng, một âm mưu sát hại dứt
khoát và mãnh liệt. Có lẽ lúc rời khỏi cõi đời, chắc chắn cô phải phẫn uất và cô
đơn lắm.
Mượn giống? Phạm Nhàn chẳng tin điều đó, y quá hiểu nữ nhân, cho dù đó
là mẹ đẻ của mình, là Diệp Khinh Mi duy nhất trên cõi đời này, Phạm Nhàn vẫn
không tin. Không có tình cảm với nam nhân thì làm sao lại quyến rũ người ấy
lên giường? Các thiếu nữ khác có lẽ sẽ giả vờ vì lý do gia tộc hay xã hội, nhưng
Diệp Khinh Mi có cần đến không?
Phạm Nhàn chăm chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021547/chuong-1664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.