๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Và Kinh Qua nhận mệnh lệnh của Trần Bình Bình, nhất định phải đưa bốn
ngàn Hắc Kỵ này ra khỏi biên giới một cách an toàn, giao nguyên vẹn vào tay
Phạm Nhàn. Đây vốn là một trong những món quà cuối cùng Trần Bình Bình
dành tặng Phạm Nhàn.
Kinh Qua đeo mặt nạ bạc biết nhiệm vụ của mình rất nặng nề, nên khi dẫn
theo Hắc Kỵ phi xuống sườn núi, bóng lưng cũng trầm trọng.
Nếu Trần Bình Bình thực sự muốn đối đầu trực diện với Hoàng đế, không
nghi ngờ gì những Hắc Kỵ này có thể hoành hành khắp các châu quận trong
Khánh Quốc, có thể hạ dao từ bên trong, chém vào bụng Khánh Quốc vô số vết
thương sâu tới thấu xương, hơn nữa với gian tế Giám Sát viện đã sắp đặt trong
quân đội và các bộ nha suốt những năm qua, nếu Trần Bình Bình quyết chiến
một trận sinh tử, có thể khiến toàn bộ Khánh Quốc rơi vào hỗn loạn, đây chẳng
phải việc khó khăn gì.
Nhưng Trần Bình Bình đã không lựa chọn như vậy, thà một mình trở lại
kinh đô đối mặt với vị Hoàng đế hùng mạnh kia cũng không để các thuộc hạ
trung thành với mình đối địch triều đình, mở ra một trận đại chiến. Ông đã bảo
vệ lợi ích của triều đình Khánh Quốc ở mức tối đa, dù sao ông vẫn trung thành
với Khánh Quốc.
Đương nhiên, kẻ mưu trí sâu xa như Trần Bình Bình tuyệt đối không để sau
khi mình về kinh Giám Sát viện lại bị Hoàng đế và triều đình đùa bỡn trong tay.
Ông biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021714/chuong-1781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.