๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tông Truy không trả lời, Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắn nói:
"Là do lão Viện trưởng phao tin. Ông ấy muốn ngăn cản Phạm Nhàn mau chóng
trở về kinh, ông ấy muốn kết thúc mọi việc trước khi Phạm Nhàn về đến kinh
đô."
Tông Truy thừa nhận điều này.
Vương Khải Niên chậm rãi cúi đầu nói: "Đoàn xe còn cần một thời gian nữa
mới về tới kinh đô. Nếu bây giờ ta rời khỏi đoàn xe, chạy tới Yến Kinh phía
đông báo cho Phạm Nhàn, có lẽ còn kịp quay trở lại kinh đô."
Trong mắt Tông Truy bỗng hiện lên vẻ phức tạp: "Những năm qua, ta luôn
đi theo lão Viện trưởng còn ngươi theo Phạm Nhàn. Nhiệm vụ Viện trưởng giao
cho ta là canh chừng ngươi." Hắn thở dài: "Viện trưởng đại nhân nói không sai,
ai theo Phạm Nhàn lâu rồi đều khác với chúng ta, quá nôn nóng, ít suy xét hậu
quả."
Sau đó hắn nghiêm túc nói: "Ta phải thực thi mệnh lệnh của Viện trưởng,
không thể để ngươi lôi Tiểu Phạm đại nhân vào."
"Ngươi có thể ngăn được ta ư?" Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắn
nói.
"Từ trước đến nay hai ta chưa từng phân thắng bại, ngay cả khi ngươi còn
làm văn thần." Trên mặt Tông Truy thoáng nở nụ cười kỳ lạ.
Nụ cười đó đông cứng lại, vì một chuôi đao đã lẳng lặng đã đặt ngay eo của
hắn, khiến nửa người hắn tiếng dại. Tiếp đó, Vương Khải Niên xuất chưởng hóa
đao chém mạnh vào gáy hắn. Hắn không kịp kêu lên thành tiếng đã ngã nhào
xuống sàn xe.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021712/chuong-1782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.