🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc này Phạm Nhàn có mọc cánh cũng không thoát. Nhưng dường như y
không muốn chạy, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Tông Vĩ sau đám người rồi tùy ý bước
lên phía trước.
Một bước chân khiến bao quan lại kinh hãi thót tim, trong phòng la ó ầm ĩ.
Mười mấy thị vệ vây quanh Phạm Nhàn lại áp sát hơn.
Phạm Nhàn dừng bước, nhìn Hạ Tông Vĩ đang đứng cách đó không xa qua
đám người, bình tĩnh nói: "Có lẽ như nhiều người nói, thực ra ngươi là một
quan lại tài giỏi, rất có thể tương lai sẽ trở thành danh thần trong sử sách."
Rồi y lắc đầu: "Nhưng ta sẽ không cho ngươi cơ hội ấy, không cho ngươi
sống tiếp. Nhắc tới cũng lạ, không hiểu sao ta ghét ngươi đến thế, nỗi căm ghét
này hoàn toàn vô cớ... Lòng tham công danh lợi lộc của ngươi quá nặng, luôn
muốn giẫm lên đầu người khác để leo lên, đó là điều ta không ưa nhất."
"Cho dù không ưa, chỉ đánh ngươi vài đấm là xong, nhưng không ngờ ngươi
lại bỏ cả cuộc đời để chống đối ta." Phạm Nhàn cười khẽ: "Thật đáng tiếc, sự
nghiệp ấy không hề rực rỡ, ngược lại còn cho ta thêm nhiều lý do để giết
ngươi."
Phạm Nhàn cười rất ôn hòa, nhưng trong mắt mọi người trong phòng, nụ
cười ấy rất u ám, đầy sát khí, dù lúc này có vẻ như y không có ý định ra tay.
Cho nên đám cấm quân và thị vệ vây quanh cũng không dám khinh suất, sợ
kích động máu điên của vị đại nhân này, khiến y đại sát tứ phương.
Nghe đến câu nói sau cùng của Phạm Nhàn, trong mắt Hạ Tông Vĩ loé lên
vẻ sắc lạnh, định mở miệng mắng vài câu gì đó, bỗng trong bụng truyền đến
cơn đau như xé ruột. Đau đớn quá đỗi, khiến sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch,
không thốt nên lời.
"Ngươi là tên tiểu nhân chỉ biết đến công danh lợi lộc, bất chấp mọi thủ
đoạn leo lên. Ngươi có thể lừa được Hoàng đế bệ hạ, quần thần, thiên hạ, nhưng
không thể lừa được ta." Ánh mắt Phạm Nhàn lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Đôi tay
trông sạch sẽ ấy, đã vấy máu bao nhiêu người? Trên quan phục của ngươi, mang
oan hồn của mấy kẻ? Ngươi biết rõ, ta cũng rõ."
"Hôm nay ta giết ngươi, diệt phe cánh họ Hạ, là thay trời hành đạo, trừng trị
thay Hoàng đế bệ hạ. " Phạm Nhàn nói những lời ngay cả bản thân cũng không
tin, mỉa mai nhìn gương mặt tái nhợt của Hạ Tông Vĩ, ức hiếp hắn không thể
thốt nổi câu nào.
"Ta không hiểu sao ngươi bất chấp mọi thủ đoạn leo lên, dẫm đạp lên xác
chết thuộc hạ ta. Sau mới rõ, không phải vì thù oán tự nhiên giữa Đô Sát viện và
Giám Sát viện, cũng chẳng phải ta từ chối gả muội muội cho ngươi, huống hồ
Hoàng đế bệ hạ có dặn dò gì đâu."
Phạm Nhàn thở dài thương cảm: "Hóa ra tất cả chỉ vì ngươi ganh ghét ta.
Văn ngươi không bằng ta, võ ngươi không bằng ta, danh vọng, quyền thế cũng
không sánh được. Cho dù ngươi cố gắng thế nào, nuôi nấng mấy con chó đen to
lớn, cả đời cũng không thể sánh bằng ta."
"Chắc ngươi không cam lòng, không phục ta có cha giỏi, mẹ hiền... Nhưng
đây là trời sinh, ngươi có gì bất bình?"
Mồ hôi như hạt đậu rơi xuống từ vầng trán nhợt nhạt của Hạ Tông Vĩ. Hắn
trừng mắt nhìn Phạm Nhàn đầy oán hận, muốn mắng vài câu gì đó nhưng không
thể lên tiếng. Hắn đã kiệt sức, ngồi phịch xuống bên cạnh.
"Đây chính là oán hận vô cớ gây nên đại loạn trong nước ta." Phạm Nhàn
nhìn chằm chằm Hạ Tông Vĩ, nói từng chữ một: "Oán hận quá độ sẽ đứt ruột,
hôm nay ta sẽ cho ngươi kết cục đau đớn đứt ruột."
Mỗi chữ, mỗi câu như mũi dao nhỏ đâm vào tai Hạ Tông Vĩ. Dù không
muốn nghe cũng phải nghe. Hắn biết chắc chắn hôm nay phe cánh của mình đã
bị diệt sạch, chắc Phạm Nhàn còn có hậu chiêu. Nhưng không hiểu sao trước
mặt nhiều quan lại như vậy, Phạm Nhàn lại nói ra những lời vô nghĩa ấy.
Các quan viên chết đi cũng được, miễn sao mình còn sống, còn được ân
sủng của Hoàng đế bệ hạ, về sau vẫn có thể gây dựng thế lực của riêng mình.
Nhưng không hiểu sao, những lời nói ấy tựa những con dao nhỏ xuyên qua tai
rồi cứ chạy loạn trong bụng mình? Tại sao chúng cứ cắt xé ruột gan mình, khiến
mình đau đớn khốn khổ?
Ban cho ngươi một kết cục đứt ruột! Câu nói vừa dứt, không khí trong
phòng dưới chân thành cực kỳ căng thẳng. Các quan tản ra khắp nơi, tránh né
cơn bão tố Phạm Nhàn sắp giáng xuống. Đám cấm quân liên tục ùa từ ngoài
vào, xếp thành hàng ngũ chắn trước mặt Hạ Tông Vĩ.
Đám cấm quân giáp trụ xếp thành trận, khiến căn phòng rộng thênh thang
trở nên chật hẹp, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn đơn độc.
Đúng lúc căng thẳng nhất, từ phía đình viện của Môn Hạ Trung Thư tựa vào
tường thành hoàng cung vang lên tiếng hét thảm thiết:
"Đừng!"
Hồ Đại học sĩ người nước đầy tuyết lao từ hướng hoàng cung tới. Nghe
xong bài nói chuyện của Phạm Nhàn sáng nay, ông biết hôm nay kinh đô sắp có
chuyện lớn xảy ra. Nhưng khi vội vàng tới hoàng cung lại bị chậm trễ, chỉ kịp
nói vài câu với Hoàng đế bệ hạ thì nghe thái giám tâu báo nhiều quan lại trong
kinh bị sát hại bí ẩn. Tiếp đó là tin Phạm Nhàn đã tới Môn Hạ Trung Thư!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.