๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đã vào đêm, gió tuyết lúc nổi lúc lặng.
Khi gió tuyết gào thét, tiếng rít xuyên qua tuyết đồng bao la, cuốn theo ngàn
đống tuyết lở, bóng tối như nuốt chửng con người, âm thanh điên cuồng dữ dội
vang lên khiến lòng người run sợ. Khi gió tuyết lặng yên, trời đất chìm trong
tĩnh lặng giá lạnh, như biển tuyết ẩn chứa bão tố. Muôn dặm là ánh bạc lạnh
buốt, cánh đồng tuyết bao la trắng xóa vắng lặng đến cực điểm.
Trong cái lạnh tê tái bất thường của cánh đồng tuyết, ngay cả ánh trăng
chiếu xuống cũng như lập tức đông cứng. Nhưng dù gió tuyết gào thét hay trời
đất im lìm, ngọn đèn le lói bên sườn đồi kia vẫn không thể dập tắt, giống như
khát vọng của con người đối với điều gì đó chưa biết, kiên định đứng chờ ở đó.
Trong lều vải, hơi ấm hiếm hoi tỏa ra từ chiếc lò than, ngăn tuyết giá phía
ngoài. Một phần nhờ lều tuyết cách nhiệt tốt, một phần vì nhiên liệu trong lò
than dường như đốt rất bền, ngọn lửa không nhỏ.
Hải Đường Đóa Đóa đã cởi chiếc mũ da che khuất nửa khuôn mặt, đôi gò
má hồng hào, đang ngồi xổm bên lò nấu canh, hàng mi của cô nhíu lại lộ vẻ lo
âu. Còn Phạm Nhàn đã chui vào túi ngủ, không để ý đến tâm trạng của cô.
Đoàn xe đã đi sâu về phương bắc, thời tiết ngày càng lạnh, thời gian di
chuyển ban ngày cũng ngắn dần, phần lớn thời gian trú trong lều. Nhưng Phạm
Nhàn không quá lo lắng, y chỉ tính toán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1061753/chuong-1999.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.