🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn thoát chết, trước đòn cuối cùng của Hoàng đế, tay y bị đánh bay
như lá rụng, hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn bàn tay bệ hạ kèm
theo luồng chân khí cuối cùng trong đời, hung hăng vỗ vào mặt Ngũ Trúc.
Khánh Đế vỗ một cái, cổ Ngũ Trúc đột ngột gãy lệch, ngã ngược ra sau, tấm
vải đen rơi xuống. Thời gian...dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc này.
o O o
Tấm vải đen bay phất phơ trong gió nhẹ.
Có một tấm vải đen che cửa sổ Giám Sát viện, che đi ánh sáng chói lòa của
cung điện. Có một tấm vải đen che đôi mắt Ngũ Trúc, che đi bầu trời.
Không biết tấm vải này đã che bao nhiêu năm, dường như không bao giờ có
ngày được mở ra, hàng trăm năm, hàng ngàn năm, hàng vạn năm, mãi như thế.
Hôm nay tấm vải đen rơi xuống, phía dưới là... một cầu vồng.
Một vệt cầu vồng bắn ra từ giữa hai lông mày thanh tú của Ngũ Trúc, từ đôi
mắt trong veo và linh động của hắn, trong nháy mắt chiếu sáng quảng trường
trong hoàng cung, xuyên qua bóng hình vàng rực kia!
Cầu vồng xuyên qua người Khánh Đế, khiến khuôn mặt kinh ngạc của ngài
sáng rực lên rồi đập mạnh vào cung điện Thái Cực, biến thành con rồng lửa,
trong chớp mắt đốt cháy cả cung điện!
Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt Hoàng đế bỗng trở nên bình tĩnh. Trong
ngọn lửa, ngài kiêu hãnh đứng thẳng dậy. Mặc dù chỉ còn một tay nhưng ngài
vẫn đứng thẳng. Ngay trước lúc ra đi, trong đầu ngài thoáng qua ý nghĩ khinh
khỉnh - Hóa ra là thế, chẳng có gì hơn, vẫn thế thôi.
Con người mạnh nhất thế gian, ngay cả lúc chết đi vẫn để lại bóng lưng kiêu
hãnh đến cực điểm. Bóng lưng đó giữa cầu vồng ấm áp vẫn rất lạnh lùng, im
lặng, tiêu điều, cô độc nhưng vô cùng... kiêu ngạo.
Tro bụi bay lả tả dần dần rơi xuống, như mảnh vỡ pháo hoa tượng trưng cho
vô thường của nhân gian, rải khắp quảng trường đẫm máu kia.
Cùng lúc, bên kia tường cung phương đông, nơi vẫn nghĩ sẽ có chuyện tốt
lành xảy ra, sau cơn mưa cuối cùng cũng xuất hiện một cầu vồng, nhìn xuống
toàn bộ nhân gian.
o O o
Đêm xuống, đám cháy dữ dội ở Thái Cực điện đã được dập tắt. May mắn
hôm nay trời mưa đất ướt, nếu không ngọn lửa lớn có thể đốt cháy cả hoàng
cung Nam Khánh.
Cổng chính hoàng thành bị đóng, không lâu sau khi hiện tượng cầu vồng
xuất hiện đã bị quân triều đình phá vỡ. Không ai che giấu được tin Hoàng đế bị
ám sát qua đời, mặc dù đến lúc này, những người đau buồn phẫn nộ vẫn chưa
tìm thấy di hài của ngài.
Kẻ hành thích Hoàng đế không phải là sát thủ Bắc Tề, mà chính là tên phản
nghịch tội ác kinh thiên trong lịch sử Nam Khánh - Phạm Nhàn. Nếu không có
Hồ Đại học sĩ và Diệp Trọng bị thương nặng nhưng chưa chết, mạnh mẽ kiềm
chế tâm trạng phẫn nộ của cả kinh đô, có lẽ đêm nay Phạm phủ và nhiều ngôi
nhà ở hẻm phủ Quốc Công sẽ bị đốt cháy, người bên trong khó lòng thoát nạn.
Ngoài Hồ Đại học sĩ và Diệp Trọng, người thực sự kiểm soát tình hình là
Tam hoàng tử Lý Thừa Bình vừa leo lên ghế rồng giữa lúc nguy cấp. Dưới hành
động khống chế kịch liệt của hắn, tình hình kinh đô được ổn định.
Dĩ nhiên, không ai biết được vai trò của Giám Sát viện và các thế lực ẩn
nấp.
Lúc này, Phạm Nhàn bị truy nã với phần thưởng cao đến khó tin, đã xuất
hiện ở nơi hoàn toàn bất ngờ, ngoài trí tưởng tượng của mọi người.
Y vẫn ở trong hoàng cung, dưới bóng đêm, thu hồi ánh nhìn hướng Thái
Cực điện, tới gần tiểu lâu còn vắng vẻ hơn lãnh cung. Thái Cực điện đã bị đốt
cháy, tiểu lâu cũng chỉ còn tro tàn, y đi giữa cỏ dại cao ngang đầu gối, hơi cúi
đầu, không rõ là để làm gì. Hay chỉ muốn kể lại mọi chuyện hôm nay cho Diệp
Khinh Mi?
Con ngươi Phạm Nhàn co lại, nhìn người xuất hiện bên di tích tiểu lâu, hơi
nghiêng đầu, có vẻ hơi bất ngờ.
Người vừa đến là Diêu thái giám, mặt vô cảm bước đến trước mặt Phạm
Nhàn, đưa một cái hộp nhỏ, khàn giọng nói: "Đây là thứ bệ hạ để lại cho
ngươi."
Phạm Nhàn hơi đờ người nhận lấy hộp, nhìn bóng dáng Diêu thái giám biến
mất trong đêm, cũng chẳng lo y sẽ gọi cao thủ tới vây đánh, bên ngoài cung là
một thế giới, bên trong cung là một thế giới, trong thế giới này chắc không ai
muốn hại mình, cho dù có ai đó muốn thì cũng không thể là lúc này.
Bệ hạ để lại cho mình cái gì? Tại sao lại để lại? Hay là bệ hạ biết trước mình
không thể vượt qua ngày hôm nay? Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn cái hộp, giờ mới
hiểu tại sao trước đó Diêu thái giám không ở bên bệ hạ, hóa ra bệ hạ giao cho
lão một nhiệm vụ kỳ lạ.
Mở hộp ra, bên trong là một tấm lụa trắng và một bức thư mỏng, Phạm
Nhàn cứng người, lập tức nhận ra đây là gì.
Đây chính là một trong ba thứ y từng thấy dưới giường của Thái hậu khi đột
nhập cung đêm đó. Y đã sao chép chìa khóa và mở được cái rương, còn tờ tấm
lụa và bức thư là hai thứ khác.
Bốn năm trước, khi Trưởng công chúa phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn
từng có ý định tìm lại hai thứ đó nhưng không thấy ở Hàm Quang điện. Giờ
nghĩ lại, chắc chắn là bệ hạ đã cất chúng đi nơi khác.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.