๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Diệp Trọng vẫn còn đó, Diêu thái giám không rõ tung tích, các khổ tu sĩ
không biết liệu có ra tay hay không, trong cung vẫn quy tụ cao thủ, Phạm Nhàn
nhất định phải để giao hi vọng thu hút mọi ánh mắt, tiêu hao thực lực của
Hoàng đế, vào Ngũ Trúc thúc đã suy yếu, đã bị thương nặng.
Bất kỳ ai, kể cả ba lão quái vật đã chết, nếu bị thương nặng như Ngũ Trúc
hôm nay chắc chỉ còn cách chịu chết. Nhưng Ngũ Trúc vẫn đứng vững, điều
này cho Phạm Nhàn hy vọng, và tạo nên áp lực vô cùng lớn lên mọi người trong
cung.
o O o
Ngũ Trúc nhìn qua tấm vải đen kia, hướng về bóng dáng hoàng kim trên bậc
thềm đá cách đó hơn mười trượng, nam nhân đã già nua hơn rất nhiều so với
trong trí nhớ của mình, không hiểu sao trong lòng hắn dâng trào nỗi chua xót vô
bờ, nỗi âu sầu vô tận, cùng nỗi căm ghét và khinh bỉ vô biên.
Đúng vậy, sau khi mọi chuyện ở Đại Đông sơn kết thúc, nghe Phạm Nhàn
say khướt cả đêm trên mái hiên Phạm phủ ở kinh đô, Ngũ Trúc lặng lẽ bước lên
con đường tìm kiếm bản thân, bởi vì hắn muốn biết mình là ai, nên đã quay trở
lại Thần Miếu.
Ngay khoảnh khắc bước vào Thần Miếu, hắn đã nhớ lại rất nhiều chuyện,
đồng thời cũng đoán ra nhiều điều, mặc dù ngay sau đó Thần Miếu đã cưỡng
chế xóa đi những ký ức ấy của hắn. Nhưng khi Phạm Nhàn đến Thần Miếu, dù
ký ức Ngũ Trúc chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1061864/chuong-2078.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.