๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngũ Trúc tiến đến trước mặt hắn. Đột nhiên giáo quan cảm thấy bộ áo vải đã
ướt sũng của đối phương không còn màu sắc như thường, vũ khí trong tay cũng
không phải binh khí tầm thường. Đối phương không phải... con người, mà là hội
tụ của mọi huyền diệu trong thiên địa, là quái vật hít thở mọi hàn ý trong cõi
đời.
Giáo quan run bần bật, rút đao ra, nhưng chỉ kịp thấy dùi sắt đâm vào dưới
hàm mình nhanh như chớp rồi rút về.
Quá nhanh, sao trước đây nhìn chậm thế? Sao tránh không thoát? Giáo quan
mang đầy nghi vấn, sụp xuống trong dòng nước mưa, đôi mắt đầy vẻ kinh
hoàng bị nước đọng nhấn chìm, sau đó hắn thấy đôi giày vải ướt sũng bước qua
bên đầu mình.
Cho dù là lúc này, đôi giày vải kia vẫn bước đều đặn như thường.
o O o
Mưa vẫn không ngừng rơi, cấm quân vẫn liên tục tử vong. Nỗi kinh hoàng
vô cớ đối với sát thần đội nón lá rộng vành kia khiến binh sĩ cấm quân có nhiệm
vụ bảo vệ an nguy hoàng cung trở nên cực kỳ phẫn nộ và dũng mãnh, liên tục
lao vào đánh giết.
Thế nhưng, bọn họ thậm chí không thể cản nổi bước chân ổn định của Ngũ
Trúc.
Ngũ Trúc cúi đầu, xoay người, quỳ gối, với sự bình tĩnh và khả năng tính
toán vượt xa trí tưởng tượng phàm nhân, hắn bình thản tránh né mọi vũ khí có
thể gây hại đến cơ thể rồi thẳng tay đâm dùi sắt ra, xé rách màn mưa trước mặt,
xé rách vòng vây chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1061881/chuong-2067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.