Đó là cảm xúc gì? Đau buồn? Thất vọng? Tức giận? Bất lực? Hay chỉ đơn
giản là cảm xúc? Ngũ Trúc nhìn đám trẻ, để mặc chúng ném đá, trong óc đầu rối
bời bỗng nhiên như có thêm một chút gì đó.
Mưa bỗng nhiên đổ xuống ào ào dưới bầu trời cuối thu kinh đô, như thể ai
đó đã đâm thủng một lỗ lớn, vô vàn sông hồ đổ ập xuống từ lỗ hổng vô tận, hóa
thành mưa rào ào ào, đổ xuống đường phố nhà cửa.
Trong đầu Ngũ Trúc cũng như bỗng mở ra một lỗ lớn. Ánh sáng trong veo
chiếu xuống khiến cả người hắn chìm trong một cảm xúc kỳ lạ.
Có cảm xúc, điều đó chứng tỏ điều gì? Có phải cũng giống như sự tò mò mà
người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói? Ngũ Trúc lại bắt đầu nghĩ ngợi, im lặng
suy ngẫm trong màn mưa rào ào ạt.
Người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói với hắn rất nhiều lời, nhưng hắn
không hiểu, không rõ, chỉ ghi nhớ trong lòng.
Người trẻ tuổi Phạm Nhàn kia đi đâu rồi nhỉ? Có vẻ như đến hoàng cung,
hình như để báo thù. Tại sao lại báo thù, vì ai mà báo thù? Có vẻ như có người
chết rồi, nên người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn ấy không cam lòng, buồn bã. Là một
nữ nhân tên Diệp Khinh Mi, còn có một lão thọt tên Trần Bình Bình?
Hai cái tên xa lạ ấy dường như cùng với màn mưa bao trùm và ánh sáng
xuyên qua lỗ hổng kia, dần trở nên rõ ràng, quen thuộc trong đầu Ngũ Trúc.
Nhưng điều khiến hắn đau đầu là vẫn không nhớ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1061886/chuong-2064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.