🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cuyền cuối cùng của Phạm Nhàn có thể dễ dàng đập thủ kiều của Diệp
Hoàn! Dù chân khí bá đạo của Phạm Nhàn sau khi phá vỡ Lưu Vân tán thủ
không còn mấy sức sát thương, nhưng việc bị đối phương đánh bại đả thương là
sự thật không thể phủ nhận, đặc biệt là dòng chân khí cuối cùng tuôn trào mãnh
liệt từ nắm đấm ấy càng khiến Diệp Hoàn nhận ra một thực tế: hiện tại mình
thật sự không phải đối thủ của Phạm Nhàn.
Diệp Hoàn chưa bao giờ đánh giá thấp địch thủ, nhất là đối với nhân vật có
tiếng tăm như Phạm Nhàn, nhưng hắn vẫn không ngờ rằng thực lực Phạm Nhàn
thể hiện hôm nay còn mạnh hơn truyền thuyết, mạnh hơn cả tin tình báo quân
đội, vượt xa sự đoán trước đây của hắn!
Tiếng ho vang lên, Diệp Hoàn dùng tay áo lau vết máu vương trên môi, đôi
mắt lạnh lẽo cực kỳ phẫn nộ. Hắn tức giận bởi vì cuộc đời quá bất công! Từ nhỏ
hắn đã lang thang trong cát vàng Nam Man, tu luyện chăm chỉ hơn bất cứ ai
mới có được thực lực siêu cường cửu phẩm thượng ngày nay, vậy mà dường
như vẫn chưa đủ khiến Phạm Nhàn để ý!
Điều này không thể chấp nhận được! Phạm Nhàn cũng chỉ hơn mình vài
tuổi, tại sao lại có thể tu luyện đạt cảnh giới cao đến thế? Thiên tài? Chẳng lẽ
chỉ cần có thiên tài là có thể vượt qua chăm chỉ của mình hay sao?
o O o
Phạm Nhàn không biết vị tướng trẻ trong phủ Diệp gia tức giận ra sao, cho
dù biết cũng khó mà thông cảm, bởi vì y hiểu rõ hơn ai hết mình tuyệt đối
không phải thiên tài tu luyện võ đạo, chỉ là may mắn, ngoài ra còn khổ luyện và
chăm chỉ hơn bất cứ ai.
Nói cho cùng, y và Diệp Hoàn cùng theo một con đường, chẳng qua Phạm
Nhàn từ nhỏ đã tu công phu bá đạo, từ ngày đầu đã sợ chết, sống sót với áp lực
với cảm xúc này, thế gian không ai sánh được, cho nên mới có được cảnh giới
kỳ lạ ngày nay.
Đánh bại Điệp Hoàn nhưng không giết được, trong lòng Phạm Nhàn không
hề tự mãn, vì lòng tự tin dựa trên thực lực cường đại đã khiến y vượt qua một
phạm trù nào đó. Trận chiến hôm nay chung quy chỉ là dùng sức mạnh thực thế
bại đối thủ, có vẻ đơn giản nhưng thực chất là phản phác quy chân, lựa chọn
cực kỳ tuyệt diệu.
Y cúi đầu rời khỏi kinh đô dần náo loạn, im lặng trở về quán trọ. Sau đó
thấy Ngũ Trúc thúc không ngắm cảnh ngoài cửa sổ mà cúi đầu suy nghĩ.
Nhân loại tự hỏi, Thượng đế mỉm cười, nếu Ngũ Trúc suy nghĩ thì ai sẽ
cười? Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, ho ra vết máu do chấn thương từ thủ kiều
của Diệp Hoàn, nói với Ngũ Trúc: "Hắn biết ta đã về. Tối nay ta sẽ vào cung."
Dù biết nói những lời này không có nhiều ý nghĩa, nhưng không hiểu sao,
Phạm Nhàn vẫn thường báo cáo mọi việc mình làm với Ngũ Trúc thúc, giống
như câu chuyện hộc máu suốt đêm lúc ở trước cửa Tuyết Miếu.
Quả nhiên Ngũ Trúc không hề phản ứng, chỉ cúi đầu.
Đầu Phạm Nhàn cũng dần cúi xuống.
Đêm khuya dần, trong phòng khách sạn không thắp đèn, chỉ có một màu đen
tăm tối và hai người.
o O o
Sáng hôm sau, khi trời mới vừa tạnh mưa, căn phòng của quán trọ đã trống
không, ngọn nến chưa thắp vẫn nguyên vẹn, không rơi một giọt nước mắt nào
để tưởng niệm hành động báo thù sắp bắt đầu và kết thúc.
Vừa qua nửa đêm, Phạm Nhàn đã thay bộ quần áo thái giám, lẻn vào bóng
đêm trong thành. Trước khi rời quán trọ, y nhìn chằm chằm vào Ngũ Trúc thúc
lần cuối, nhưng không cố gắng đánh thức, không mời đối phương cùng tham gia
vào xung đột cảm xúc của nhân loại.
Dường như Ngũ Trúc cũng không để ý đến hành động rời đi của y, chỉ ngồi
một mình chờ đến lúc bình minh. Ngay khi ánh sáng ló dạng, kinh đô cuối thu
đầu đông, trời bỗng đổ mưa lạnh. Những giọt mưa lạnh buốt đập vào cửa kính
trong suốt, nở thành những đóa hoa.
Đó không phải tuyết mà là mưa, nhưng khiến không khí càng thêm lạnh giá,
mưa nhỏ li ti không dứt, rơi xuống mái ngói nhà dân kinh đô, trong hẻm đá
xanh, cầu gỗ nhỏ trên dòng suối, vang lên nhịp điệu chậm rãi, du dương đẹp đẽ.
Tất cả nhà dân kinh đô phải ngâm mình trong cơn mưa se lạnh đều có cửa
sổ. Từ khi Nội Khố phục hưng, giá thủy tinh trong nước giảm mạnh, phần lớn
những cửa sổ này được làm bằng thủy tinh.
Vì thế, mỗi giọt mưa lạnh rơi xuống cõi nhân gian đều tạo nên những đóa
hoa khác nhau trên tấm kính.
Ngũ Trúc phủ khăn đen im lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn những đóa hoa mưa
nở rộ trên kính. Không rõ im lặng bao lâu, bỗng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng
chạm lên kính, như muốn chạm vào đóa hoa đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ, nhưng có
phần bất lực khi bị tấm kính ngăn cách nơi này.
“Đây là kính.” Ngũ Trúc đột ngột phá vỡ bầu không khí im lặng, một mình
nhìn ra cửa sổ, nói không chút cảm xúc: “Ta làm ra.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.