🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tất nhiên, cảm xúc trong lòng không hề thể hiện ra trên khuôn mặt vị tướng
quân. Dù có đứa trẻ hai tuổi chết trước mắt, hắn cũng sẽ không hề xúc động,
huống hồ hắn không phải tay mãng phu chỉ biết đánh trận. Trước khi về kinh,
vào cung, hắn đã dò la đủ thông tin.
Ba con mèo mập này là của Phạm phủ, do Thần quận chúa nuôi từ nhỏ đến
lớn, không rõ được quận chúa đưa vào cung, chơi đùa cùng bệ hạ từ lúc nào, lại
được bệ hạ giữ lại đến bây giờ.
Dường như chỉ là ba con mèo, nhưng trong mắt vị tướng quân, dường như
chúng mang ý nghĩa sâu xa hơn. Chỉ có điều hắn không dám hỏi, cũng chẳng
biết hỏi ai, vì trên đời này không ai biết người ấy đã chết rồi hay vẫn còn sống.
Khánh Đế rời mắt khỏi bóng chiều tà, nhìn vị tướng quân một cái, nói: "Tiểu
tử Bắc Tề kia chỉ đang diễn kịch cho các ngươi xem thôi. Triều đình nuôi đám
người bộ tham mưu Khu Mật viện các ngươi làm gì, chẳng lẽ chỉ để ăn không?"
Khó có thể nhận ra độ tuổi của vị tướng quân, bởi ánh mắt hắn trong veo
nhưng lạnh lùng, có vẻ rất trẻ trung, nhưng khuôn mặt lại nhuốm màu phong
sương. Sau một thoáng suy nghĩ, vị tướng quân kia nói thẳng: "Trên sa trường,
hợp theo chính, thắng ở kỳ. Cho dù Thượng Sam Hổ gian xảo đến đâu, chỉ cần
bệ hạ ra lệnh, ba nhánh quân Đại Khánh tuân lệnh, tuyệt đối không phụ thánh ý.
Còn việc dùng binh, bệ hạ cứ quyết định là được rồi, không cần Khu Mật viện
làm việc vô ích."
Đây không phải nịnh nọt, vì thần tử nịnh nọt sẽ không nói lời thẳng thừng
như vậy. Đây là thật lòng, vị tướng quân rất tin tưởng tài năng quân sự của bệ
hạ, nên cũng rất tự nhiên cảm thán như thế.
"Bắc Tề lui dần về Nam Kinh, dùng khoảng cách để đổi thời gian... Tiểu tử
kia muốn cầm cự với trẫm." Khóe môi Khánh Đế cong lên nụ cười khinh khỉnh.
"Thượng Sam Hổ siết chặt ở eo rất khéo, nhưng đại cục đã như vậy, chỉ cần nhổ
cái đinh này, còn ai ngăn cản đại quân của trẫm bắc tiến?"
"Phương bắc cần một tổng chỉ huy." Khánh Đế nhắm mắt, để bóng chiều đỏ
thẫm bao trùm gương mặt gầy guộc. "Vương Chí Côn nuôi hơn mười năm nên
hơi chậm chạp. Muốn nhổ đinh Thượng Sam Hổ, tất phải qua lối Đông Di
thành, dù trẫm không hạ chiếu nhưng rõ ràng vị Vương Đại đô đốc kia sợ uy lực
của bốn ngàn Hắc Kỵ cùng một vạn quân của lão đại. Cứ bó tay bó chân như
vậy thì làm sao thành công được?"
Ngay sau đó, Khánh Đế liếc nhìn vị tướng trẻ tuổi, hơi cau mày nói: "Ngươi
mới từ thảo nguyên trở về, chuyện Khu Mật viện ngươi vốn không rõ lắm, đừng
cứ cãi nhau với phụ thân ngươi mãi. Thân là con cái...còn ra thể thống gì!"
Không hiểu sao đề tài lại đi theo hướng đó, vị tướng run rẩy, cúi đầu xưng
dạ.
Khánh Đế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y, chậm rãi nói: "Đừng trông chờ
trẫm sẽ phái ngươi đi phương bắc nhổ đinh... Ngươi chưa đủ thâm niên, nhưng
quan trọng hơn, lần này ra vào thảo nguyên ngươi đã rèn luyện được khí phách
dũng mãnh, nhưng khả năng nhẫn nhục mưu trí vẫn chưa thành thục... Ngươi
không phải đối thủ của Thượng Sam Hổ."
Vị tướng giật mình ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ không cam lòng.
"Diệp Hoàn, ngươi còn quá non trẻ!" Khánh Đế nói nhỏ: "Người Hồ trên
thảo nguyên sao bằng người Trung Nguyên ta. Lần này ngươi xâm nhập thảo
nguyên, một mình đuổi theo vương đình, khí phách đáng khen, nhưng có nghĩ
tới không, tại sao bảy ngàn kỵ binh Bắc Man hoàn toàn không tiếp xúc được với
vương đình? Giả như vương đình hội quân với bảy ngàn kỵ binh kia, trên thảo
nguyên tuyết giá, liệu ngươi có thể sống sót trở về?"
Đúng vậy, vị tướng trẻ tuổi chính là Diệp Hoàn, con trai Chính sứ Khu Mật
viện Diệp Trọng, tướng chỉ huy trận đại thắng Thanh Châu của triều đình Đại
Khánh. Sau chiến thắng Thanh Châu, Diệp Hoàn dẫn bốn ngàn kỵ binh tinh
nhuệ Khánh Quốc truy kích tàn quân vương đình trên thảo nguyên, lập được
công trạng hiển hách, cuối cùng còn chỉ còn tám trăm người sống sót trở về.
Thành tích này, trong bất kỳ chiến dịch quân sự nào của Nam Khánh cũng là
điều phi thường.
Nhưng lời nói điềm tĩnh của Khánh Đế chạm vào một góc khuất trong tim vị
tướng trẻ, cũng đánh thức nghi ngờ mơ hồ trong lòng hắn, tại sao trong nhiều
tháng truy đuổi ác liệt, tàn quân vương đình hoàn toàn không liên lạc được với
bảy ngàn Man kỵ binh?
Diệp Hoàn trong lòng chấn động, nhìn khuôn mặt dần lộ rõ vẻ già nua của
bệ hạ, muốn tìm một lời giải đáp.
"Cho dù mang theo Hải Đường tới Thần Miếu, Phạm Nhàn vẫn không quên
sắp đặt hậu chiêu trên thảo nguyên." Khánh Đế sắc mặt hờ hững nói: "Công phu
thường ở ngoài thi thơ, thắng bại vốn nằm ngoài chiến trường. Khi nào hiểu
được đạo lý này, trẫm cho ngươi làm chủ tướng bắc phạt.”
Diệp Hoàn đứng im lặng bên cạnh bệ hạ, tâm trạng hơi nặng nề.
"Thắng bại của thiên hạ này, thực ra nằm ngoài sa trường. Trong vòng một
năm, nếu Phạm Nhàn chết rồi, đương nhiên trẫm sẽ thắng. Nếu trẫm chết rồi...
những người trong thiên hạ không ưa trẫm, tất nhiên sẽ thắng."
Hoàng đế bệ hạ như đang thuật chuyện của người ngoài, đầu ngón tay nhẹ
nhàng siết chặt, nâng con mèo trắng mập lên ngực, dịu dàng vuốt ve bộ lông nó,
vô cùng cẩn thận.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.