Khắp đảo là thi thể khuyết thiếu, thịt lộ cả xương trắng, nối tạng bị móc ra. Bầy
chim mang đầy vết máu và tử vong bay lượn, chiến đấu với nhau, khí tức của
cái chết và nỗi sợ tràn ngập trong biển rộng.
Một cánh tay yếu ớt khó nhọc đẩy thi thể bên trên ra, rất cẩn thận đuổi lũ chim
cướp biển đáng chết bên cạnh đi. Một cặp mắt căng thẳng nhìn qua khe hở ra
phía ngoài, xác nhận đám quan binh lên đảo đã ngồi thuyền rời khỏi. Đến giờ
tên hải tặc gặp đại nạn trên đảo mà không chết mới ôm nỗi sợ hãi trong lòng,
trèo từ trong đống thi thể đồng bọn ra ngoài.
Trên vai người này đã trúng một đao, máu thịt be bét, nếu không nhờ thân phận
của hắn cực kỳ mẫn cảm với sát khí của đám quan binh, nhanh chóng giả chết,
hơn nữa còn dùng thi thể đồng bọn che giấu cho bản thân, có lẽ hắn cũng chết
từ lâu rồi.
Đám quan binh lên đảo đáng ra là đồng bọn với lũ hải tặc này, nhưng đột nhiên
đám người kia bộc phát hung tính, ra tay ác độc tới mức khó tả, mãi tới khi tất
cả mọi người trên đảo đều chết sạch. Xem ra vị thủ lĩnh hải tặc kia nên nghĩ tới
sớm hơn, Minh gia đến để diệt khẩu.
Người may mắn sống sót sắc mặt ngăm đen, vừa nhìn là biết quanh năm sinh
sống trên biển, gương mặt bình thường, thần sắc kiên nghị, hai mắt híp lại. Trải
qua đại nạn như vậy nhưng hắn có vẻ không mấy kinh hãi, chỉ ngồi thở hổn hển
giữa đống thi thể đồng bọn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766713/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.