🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khắp đảo là thi thể khuyết thiếu, thịt lộ cả xương trắng, nối tạng bị móc ra. Bầy
chim mang đầy vết máu và tử vong bay lượn, chiến đấu với nhau, khí tức của
cái chết và nỗi sợ tràn ngập trong biển rộng.
Một cánh tay yếu ớt khó nhọc đẩy thi thể bên trên ra, rất cẩn thận đuổi lũ chim
cướp biển đáng chết bên cạnh đi. Một cặp mắt căng thẳng nhìn qua khe hở ra
phía ngoài, xác nhận đám quan binh lên đảo đã ngồi thuyền rời khỏi. Đến giờ
tên hải tặc gặp đại nạn trên đảo mà không chết mới ôm nỗi sợ hãi trong lòng,
trèo từ trong đống thi thể đồng bọn ra ngoài.
Trên vai người này đã trúng một đao, máu thịt be bét, nếu không nhờ thân phận
của hắn cực kỳ mẫn cảm với sát khí của đám quan binh, nhanh chóng giả chết,
hơn nữa còn dùng thi thể đồng bọn che giấu cho bản thân, có lẽ hắn cũng chết
từ lâu rồi.
Đám quan binh lên đảo đáng ra là đồng bọn với lũ hải tặc này, nhưng đột nhiên
đám người kia bộc phát hung tính, ra tay ác độc tới mức khó tả, mãi tới khi tất
cả mọi người trên đảo đều chết sạch. Xem ra vị thủ lĩnh hải tặc kia nên nghĩ tới
sớm hơn, Minh gia đến để diệt khẩu.
Người may mắn sống sót sắc mặt ngăm đen, vừa nhìn là biết quanh năm sinh
sống trên biển, gương mặt bình thường, thần sắc kiên nghị, hai mắt híp lại. Trải
qua đại nạn như vậy nhưng hắn có vẻ không mấy kinh hãi, chỉ ngồi thở hổn hển
giữa đống thi thể đồng bọn, cố gắng ổn định tâm thần, giật y phục đồng bọn ra,
chăm chú băng bó vết thương cho mình. Sau đó hắn đứng dậy, tìm kiếm đồ ăn
nước uống trên đảo.
Lúc đám quan binh đi khỏi, chúng cho rằng người trên đảo đã chết sạch nên
không phá hủy nước sạch và đồ ăn, cho hắn một cơ hội sống sót.
Đến lúc ổn định lại tinh thần, trời, cũng đã sáng.
Đón lấy ánh bình minh dâng lên trên biển, người kia chậm rãi ngồi xuống bến
tàu, nhìn bầy chim khi bay khi hạ cách đó không xa, nhìn thi thể chết thảm của
đồng bọn bầu bạn với mình biết cả năm dài, bờ môi hắn trắng bệch nhưng vẫn
cố nén cảm giác kinh tởm buồn nôn, lật tay cầm một bình nước sạch đổ vào
trong miệng.
Người chết đều là đồng bọn của hắn, nhưng hắn sẽ không an táng những người
này. Thứ nhất là người chết quá nhiều, một mình hắn làm sao an táng được
nhiều thi thể nhu vậy. Thứ hai là làm hải tặc, sau khi chết nếu không thể chôn
thây trong biển thì để đám chim cướp biển này mang theo lên trời, chưa chắc đã
là kết cục không tốt. Ba là bình thường đám hải tặc bọn họ làm không ít việc ác,
giết người gian dâm cũng rất thường xuyên, hôm nay bị người khác giết, bị
chim ăn thịt, cũng coi là báo ứng.
Hắn tên là Thanh Oa Nhi, người bản địa ở Tuyền Châu, gia thế bình thường,
năng lực bình thường, hàng năm ra biển làm thủy thủ. Tới năm ngoái con
thuyền lớn mà hắn đi cùng bị hải tặc cướp, không biết hắn dùng cách thức gì mà
may mắn sống sót, hơn nữa còn gia nhập trong đám hải tặc, bắt đầu trở thành
đồng bọn với hải tặc, gây ra rất nhiều chuyện đáng ghê tởm trong vùng biển
mênh mông ngoài Tuyền Châu.
Hải tặc trên đảo này là thế lực lớn nhất trên biển, nhưng rất kỳ quái, bọn họ làm
ăn không nhiều, hơn nữa dường như thủ lĩnh ra sức che giấu hành tung của đội
ngũ này. Sau khi ở trên đảo một thời gian, cuối cùng Thanh Oa phát hiện hóa ra
chuyện làm ăn chủ yếu trên đảo là cướp thuyền hàng của Minh gia giao tới Tây
Dương.
Mỗi lần cướp thuyền là tuyệt đối không để lại người sống, nhất là quan viên
triều đình phụ trách áp tải.
Chỉ trong thời gian nửa năm, do tính cách tỉnh táo máu lạnh nên Thanh Oa rất
được thủ lĩnh tán thưởng, trở thành một tiểu đầu mục trong số hải tặc, bắt đầu
hiểu biết tường tận chi tiết hơn. Rất đáng tiếc... ngay lúc này, tối hôm qua một
nhóm thủy sư cường đại tìm thấy hòn đảo này, hơn nữa ra tay cực kỳ tanh máu,
đồ sát toàn bộ mọi người trên đảo.
Ánh nắng sớm chiếu lên mặt, nhưng không có cảm giác thoái mái, vì xung
quanh đâu đâu cũng là máu thịt tử thi. Yếu hầu của Thanh Oa cuộn lên, nhận ra
tên hải tặc đang bị lũ chim mổ lên đùi vốn ở cùng một hang núi với mình.
Thanh Oa chớp mắt uể oải, khó khăn lắm mới đứng dậy được, đi tới bên cạnh
thi thể kia, vung cây gậy gỗ đánh đuổi lũ chim hải tặc chết chóc này, nhìn thi thể
kia, im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Nếu sống sót trở về, ta sẽ chăm
sóc cho cha mẹ ngươi!”
Nói xong câu này hắn dứt khoát bỏ lại thi thể đồng bọn của mình, đi dọc theo
con đường nhỏ bí mật dưới bến tàu tới một hướng khác. Thuyền trên đảo đã
chìm hết, nhưng thủ lĩnh của băng hải tặc này còn có hậu chiêu, không biết
thuyền gỗ ở đó có còn không.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.