Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, Khâm sai đại nhân mới đến lại có lòng
dạ thâm độc như vậy. Còn sau khi vạch trần bản chất Nội Khố và mời bốn vị lão
chưởng quầy Diệp gia ra, các Ti khố đều biết, tất cả vốn liếng của mình đều mất
đi tác dụng trước mặt vị quan viên trẻ tuổi này.
Lúc này các Ti khố chỉ là lũ gà đợi bị làm thịt, chỉ xem Phạm Nhàn muốn thịt
bao nhiêu con.
Không bao lâu sau, theo tiếng điểm danh và trần thuật tội trạng của Tô Văn
Mậu, lại có ba Ti khố bị kéo khỏi đám người. Ngày thường ba tên Ti khố này
làm nhiều việc ác, hơn nữa âm thầm cấu kết với quan viên trong phủ Tô Châu,
đã vi phạm không biết bao nhiêu điều trong luật pháp Khánh Quốc, có giết
mười sáu mười bảy lần vẫn còn là ít.
Phạm Nhàn nhận hồ sơ trong tay Tô Văn Mậu, nhìn lướt qua một tên Ti khố
vừa đái ướt quần, đứng cũng không vững, nhíu mày nói: “Đây là tiểu thiếp thứ
mười hai mà ngươi cưới?”
Tên Ti khố kia thậm chí không có sức gật đầu liên tục, cực kỳ sợ hãi.
Phạm Nhàn lắc đầu chế nhạo nói: “Cưới mười hai tiểu thiếp, chỉ chứng minh
rằng ngươi có tiền. Giữa phu thê cùng giường thì lòng tin rất quan trọng, nhưng
trong mười người này có tới chín tiểu thiếp là ngươi trắng trợn cướp đoạt, thế đã
rất khốn kiếp rồi, cướp vợ người ta lại còn muốn giết người chồng?... Lợi hại lợi
hại, ngài còn kiêu căng hơn cả tên công tử bột nổi tiếng nhất kinh đô.”
Hai tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766752/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.