Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đương nhiên cho dù không tính mấy công việc của viên này, Y chơi đùa nhiều
lần trong Trần viên, lão già què nuôi nhiều mỹ nữ tuyệt thế như vậy, sinh sống
xa hoa sánh ngang đế vương, đống tiền đó chẳng phải cũng do Nội Khố bỏ ra à.
Y lắc đầu, nở nụ cười cay đắng: “Tạm thời đừng đừng nhắc tới trong viện, đồn
ra ngoài thật quá mất mặt, tra vài đường khác là được.”
Tô Văn Mậu phía sau Đan Đạt và Phạm Nhàn không nhịn được nở nụ cười,
thầm nghĩ Đề ti đại nhân nói năng đúng là thẳng thắn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Vấn đề con đường vận chuyển tiêu thụ, vấn đề về hải tặc, ta sẽ giải quyết.”
Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt Đan Đạt. “Tứ hại bớt đi hai, ta chỉ không
hiểu vì sao Ti khố của tam đại ti phường lại có thể đặt ngang với mấy tệ nạn
này? Đám quan viên này quanh năm ở tại Giang Nam, không cho phép tự ý rời
khỏi, triều đình cho bọn họ bổng lộc hậu hĩnh một chút cũng là chuyện đương
nhiên.”
Đan Đạt không dám nhìn thẳng vào mắt y, cúi đầu nói: “Tam đại phường phụ
trách toàn bộ việc sản xuất trong Nội Khố, hàng hóa này đều là bọn họ tự tay
làm ra, thế nên... thế nên...”
“Thế nên làm sao?” Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng lẽ bọn họ dám lấy nó ra
uy hiếp?”
“Uy hiếp thì đương nhiên không dám.” Đan Đạt cười khổ đáp: “Nhưng triều
đình quản lý Nội Khố rất nghiêm ngặt, tất cả quy trình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766784/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.