Ngay lúc này Tô Văn Mậu đầu óc linh hoạt nghĩ tới lúc trước Nội Khố là sản
nghiệp của Diệp gia, còn đại nhân nhà mình lại là... hậu nhân của Diệp gia.
Chẳng lẽ Đề ti đại nhân tự có cách?
Phạm Nhàn không giải thích gì, chỉ bảo bọn họ chuẩn bị để ngày mai thật sự mở
nha môn, bản thân y thì tới sân sau, uống hai bát cháo không vừa miệng cho lắm
rất hết sức thành khẩn mời Hải Đường tối theo mình tới tam đại phường.
Đã có cấp dưới chuẩn bị chứng nhận thông hành cho mình, cho dù buổi tối
không bộc lộ thân phận bản thân, chắc cũng không có trở ngại gì lớn. Hơn nữa y
gọi Hải Đường đi theo không phải có ý tốt muốn mở rộng hào quang của Nội
Khố tới Bắc Tề mà đơn giản là cần có bảo tiêu mạnh mẽ Hải Đường.
Gà gáy, trời dần chuyển sáng.
Có bóng người lao qua tường sau của phủ Chánh sứ Nội Khố Chuyển Vận ti.
Phạm Nhàn và Hải Đường kết thúc hành trình thám hiểm buổi tối, trở về trong
thư phòng.
Phạm Nhàn sầm mặt nhíu mày nói: “Đêm đêm ca múa, bỏ bê quản lý... là hai
câu này đúng không?”
Hải Đường vẫn đang chìm trong kinh hãi, tối hôm qua cô theo Phạm Nhàn dạo
một vòng trong tam đại phường. Tuy không tiếp xúc với những phường liên
quan tới công nghệ quân sự, nhưng vẫn bị những thứ tai nghe mắt thấy làm cho
kinh hãi không thôi. Hóa ra vải bông là được máy dệt trong phường làm ra, hơn
nữa thật ra không cần sức người mà dùng sức nước... nhưng làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766783/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.