Người dân Giao Châu đã loáng thoáng nghe được sự việc đêm qua từ một số
sạp hàng. Ai nấy đổ xuống nhau dồn ra đứng ngoài cửa thành, chăm chú quan
sát cảnh tượng này. Một số dân chúng to gan còn giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào đội
tuần hành Khâm sai, truyền tin với nhau rằng người trẻ tuổi quyền quý trên lưng
con ngựa cao lớn, trông đẹp như một cô nương, chính là Tiểu Phạm đại nhân mà
họ vẫn nghe đồn.
Danh tiếng của Phạm Nhàn trong dân gian thật quá vang dội.
Còn danh tiếng của thủy quân Giao Châu trong thành lại không khá khẩm gì.
Không rõ ai là người khởi xướng, bên trong bên ngoài cổng thành có tới hàng
trăm hàng ngàn dân chúng đồng thanh kêu gọi, miệng chúc Khâm sai đại nhân
an khang, sau đó quỳ xuống, hành lễ mỗi người một kiểu.
Phạm Nhàn ngây người, nhìn đám đầu người màu đen lúc nhúc trước mắt,
không khỏi chút ngẩn ngơ. Y nhớ lại những lời Hứa Mậu Tân nói với mình lúc
rạng đông, bấy giờ mới hiểu. Hóa ra dân chúng tầng lớp thấp nhất trong xã hội
lại có cảm giác sợ hãi và kính phục từ tận bản năng đối với sứ giả tôn quý của
Thiên tử.
Nhận thức được điều này, cũng chẳng khiến Phạm Nhàn thoải mái hơn chút
nào, y vô thúc nhìn thoáng qua Hứa Mậu Tân.
Hứa Mậu Tân ra vẻ tươi cười nịnh nọt.
Phạm Nhàn bất đắc dĩ vẫy tay dừng đội ngũ đang đi, gương mặt nở nụ cười
cười ôn hòa. Dưới sự bảo vệ của các quan viên xung quanh, y xuống ngựa, nhẹ
nhàng bước đến phía trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766987/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.