Không phải Phạm Nhàn không nỡ giết ngựa,mà là thực sự không nên có mùi
máu tươi, ngược lại còn có thể mang đến phiền toái. Sau khi xác nhận rằng con
ngựa sẽ không tiết lộ tung tích của mình, y ngồi xuống dưới một thân cây, đào
một cái hố nhỏ bên cạnh, cởi đồ trên người ra rồi chôn xuống dưới đất.
Sau đó y lấy trang bị trên người ra, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận dao găm
ngắn màu đen, ba cây nỏ bí mật mới tạo, cùng những loại mê dược, độc dược
luôn mang bên mình vẫn còn đó. Y thoa một chút gì đó lên mặt, rồi lắc đầu như
theo thói quen, chợt thở dài.
Phạm Nhàn có phần không cam lòng khi phải chôn thanh kiếm Thiên tử mà
Vương Khải Niên đã tặng xuống hố, tự hỏi không biết khi nào mình mới có thể
sử dụng thanh kiếm này một cách quang minh chính đại.
Khi y rời khỏi gốc đại thụ đó, Đề ti Tiểu Phạm đại nhân của Giám Sát viện, đã
biến thành một chàng trai trẻ tuổi bình thường. Gương mặt vẫn thanh tú như
trước, chỉ có điều khoảng cách giữa hai hàng lông mi đã rộng ra một chút, khóe
mắt hơi trùng xuống, mất đi phần nào vẻ oai hùng, thêm vào vẻ thành thật, trở
thành một người hoàn toàn khác.
Bên trong tà áo vải thô vẫn là bộ y phục màu đen chuyên để hành động về đêm.
Cũng may chất liệu của nó là loại cao cấp, thông khí rất tốt, không khiến y thấy
nóng.
Men theo con đường núi hiếm có người qua lại, đi tới thành Giao Châu, mặt trời
đã chìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767038/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.